Lúc đi ngang qua bốt điện thoại, Tiêu Thanh Như gọi điện thoại về cho viện gia chúc ở bên kia.
Sợ cha mẹ ở nhà còn chưa có ăn cơm, cô còn cố ý dặn dò một phen.
Hàn huyên hơn mười phút, lúc này cô mới cúp điện thoại.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sang năm sau, chúng ta ăn Tết ở Tây Bắc ăn tết." Hứa Mục Chu nói như vậy.
"Đến lúc đó tính đi. Nếu như có thể mà nói, đương nhiên là cả nhà quây quần cùng một chỗ sẽ càng náo nhiệt hơn."
Nghe bọn họ nói chuyện, Tiêu Hoài Thư càng chắc chắn về suy nghĩ chuyển công tác tới Bắc Kinh.
Đến lúc đó, anh ấy không chỉ có thể chăm sóc cho người ở trong nhà, mà còn có thể chăm nom người nhà họ Hứa giúp em rể nữa.
Mọi người đều ở Bắc Kinh vào dịp Tết nên có rất nhiều vấn đề cũng không cần phải rối rắm.
Về phần Tiêu Thanh Như, cô đang công tác tại đoàn văn công nên việc thuyên chuyển sẽ rất phiền phức.
Cặp đôi này nếu một người đi thì người còn lại cũng phải đi theo. Bằng không, cả hai phải tách ra ở riêng.
Việc này không dễ dàng giải quyết, cho nên Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đều không hề suy nghĩ đến chuyện chuyển công tác tới Bắc Kinh.
Lúc về đến nhà, mẹ Hứa đang làm sủi cảo. Bây giờ, bà ấy gói sủi cảo sớm một chút. Đến lúc đó, chỉ cần trực tiếp cho vào nồi nấu là được.
Rửa tay xong, Tiêu Thanh Như tới hỗ trợ.
Mẹ Hứa hỏi về những nơi mà bọn họ đi rồi sau đó bà ấy lại đề cử mấy một số danh lam thắng cảnh cho Tiêu Thanh Như.
Tiêu Thanh Như ghi lại từng chỗ và biểu rằng sau này mình sẽ lần lượt đi ghé qua mấy chỗ đó.
Bữa cơm tất niên được chuẩn bị rất thịnh soạn, có gà, có cá, một con vịt quay mà không biết cha Hứa đã đi mua từ lúc nào, cộng thêm vài món chay, tổng cộng có sáu món ăn.
Không cần phải nói, Tiêu Thanh Như có thể cảm nhận được sự xem trọng của cha mẹ chồng dành cho mình.
Đầu năm nay, thực phẩm là thứ quý giá nhất.
Trong hai ngày bọn họ về đây, ngày nào bọn họ cũng đều có thịt và ngũ cốc nguyên hạt để ăn.
Nếu cô còn không cảm giác được tấm lòng của trưởng bối thì cô hoặc là đầu óc chậm tiêu hoặc chính là kém thông minh.
Không khó để phỏng đoán, ngày thường chắc chắn là cha mẹ chồng của cô thắt lưng buộc bụng mới có thể có được bữa cơm ngon như vậy khi bọn họ quay về nhà.
Phần tình cảm này, Tiêu Thanh Như ghi tạc ở trong lòng.
Có qua có lại, người khác đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ báo đáp bọn họ.
Đợi trước khi quay về Tây Bắc, cô sẽ bổ sung thực phẩm và nhu yếu phẩm hằng ngày cho trưởng bối.
Trước khi rời đi, cô cũng sẽ để lại tiền và phiếu cho bọn họ.
Tiêu Hoài Thư cũng cảm thấy người nhà họ Hứa đối xử với em gái của mình thật là tốt.
Lúc trước, anh ấy đã cảm thấy người nhà họ Hứa gia nhân có thể hòa hợp. Sự thật đã chứng minh rằng gia đình thông gia này thật sự rất xứng đôi với nhà mình.
So với nhà họ Giang, bọn họ không chỉ tốt hơn phân nửa.
Tên Giang Xuyên dựa vào cái gì có thể theo đuổi Thanh Như, không phải là do nhà của anh ta ở ven hồ nên được hưởng ánh trăng trước và từ nhỏ anh ta đã quen biết Thanh Như hay sao?
Nếu không thì thằng nhãi con kia chắc chắn là ngay cả một lời cũng chẳng thế nói được với Thanh Như.
Càng đừng đề cập đến việc tìm người yêu.
Nếu như không có tình cảm khi còn bé, chắc chắn là Thanh Như sẽ không nhìn Giang Xuyên nhiều hơn chút nào.
Tiêu Hoài Thư lắc đầu, anh ấy ném bay người nhà họ Giang ra khỏi đầu của mình.
Gần sang năm mới, không nên suy nghĩ đến chuyện mang đến điềm xấu.
Xúi quẩy!
Cha Hứa lấy rượu, nói: "Chúng ta cùng nhau uống một chén, dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi mà."