Nhắc đến đề tài này, hiển nhiên là cha Hứa và mẹ Hứa có lời muốn nói. Dù sao người đời trước nếm trải gian khổ nhiều hơn nên đối với chuyện này, cho nên bọn họ cũng có rất nhiều cảm nhận sâu sắc hơn.
"Trước kia, cuộc sống không dễ chịu. Suốt ngày, mọi người chỉ nghĩ tới chuyện kiếm một ít thức ăn, không dám nghĩ tới gạo đâu. Có thể có khoai lang ăn đã là rất hạnh phúc rồi."
Thật ra, đám người Tiêu Thanh Như vẫn còn ấn tượng đối với quãng thời gian khó khăn đó.
Chỉ có điều lúc trước có cha mẹ nuôi bọn họ nên áp lực không có đè nặng ở trên người bọn họ.
Bọn họ còn nhớ rõ lúc ấy, trong nhà chỉ cần có ăn thì đều tăng khẩu phần ăn cho hai anh em bọn họ.
Mặc dù thức ăn cũng không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng không có xuất hiện tình huống ba ngày thì có hai ngày đói bụng.
Lúc này, khi quay đầu ngẫm lại, không có người nào trải qua dễ dàng cả.
"Chắc chắn là cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn."
"Nhất định sẽ như thế."
Mấy người đã uống một chén rượu, cho nên tất cả đều tràn đầy hy vọng về một tương lai tốt đẹp.
Đến tối, tiếng pháo lục tục vang lên ở bên ngoài.
Hương vị của năm mới thật nồng nàn.
Ban đêm phải đón giao thừa, ngồi không cũng không phải cách. Nghe nói ở bên ngoài có dựng một rạp chiếu phim ngoài trời, cả nhà đều ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Sợ Tiêu Thanh Như bị người khác chen lấn, Hứa Mục Chu che chở cho cô trong quá trình di chuyển.
Không ít người đang nhìn lén hai người bọn họ, không hẹn mà cùng chung một suy nghĩ, đây là nỗi đau đầu - Hứa Mục Chu hay sao? Đối với vợ của mình, anh còn rất quan tâm.
Trước kia, thật sự là một chút cũng không nhận ra được.
Lúc trước, tất cả mọi người đều cảm thấy Hứa Mục Chu là phế vật. Sau này, anh sẽ trở thành một tên côn đồ.
Ai có thể ngờ rằng mấy năm trôi qua, anh đã có một bước trở mình thật lớn và lập tức trở thành một đứa trẻ thành đạt nhất nhất khu vực này.
Anh hiếu thảo đối với cha mẹ, lại còn yêu thương vợ nữa. Đây không phải là dáng vẻ của một người đàn ông tốt hay sao?
Quả nhiên, nhìn người từ trong khe cửa là không đúng.
Phim chiếu tới chiếu lui chỉ có mấy bộ, Tiêu Thanh Như có trí nhớ tốt, cô có thể đọc ngược nội dung phim một cách trôi chảy.
Thấy sự chú ý của cô không có tập trung ở trên bộ phim, Hứa Mục Chu nhỏ giọng nói: "Vợ, nếu em cảm thấy nhàm chán thì chúng ta quay về nhà đi."
Tiêu Thanh Như nhỏ giọng hỏi: "Là anh muốn về nhà ư?"
Người đàn ông siết nắm tay lại đặt lên môi, che giấu nụ cười nơi khóe miệng, anh nói: "Đều nghe theo em."
Ngay từ đầu, đúng là cô muốn tham gia náo nhiệt, nhưng lúc này, lại có quá nhiều người. Tiêu Thanh Như không thích cái cảm giác chen chúc đông đúc với người khác.
Cô kéo ống tay áo của Hứa Mục Chu, nói: "Về nhà."
Ngày thường, Tiêu Hoài Thư không rảnh để đi xem phim. Lúc này, anh ấy lại hưng phấn đến mức không muốn quay về nhà chung với bọn họ.
Hai vợ chồng nhà họ Hứa cũng vậy, chờ sau khi xem hết bộ phim rồi về nhà nấu sủi cảo là phù hợp.
Vì thế, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về trước.
Sau khi khó khăn chen ra khỏi đám đông người, Tiêu Thanh Như không khỏi thở phào một hơi.
Mặc dù náo nhiệt là tốt, nhưng có chút náo nhiệt thật sự đúng là không phải ai cũng có thể tham gia được.
Hứa Mục Chu to gan nắm tay của Tiêu Thanh Như.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh sáng rất tối, Tiêu Thanh Như vừa lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy vừa cảm thấy rất vui khi được Hứa Mục Chu nắm tay.
Cô không khỏi kéo anh đi nhanh mấy bước, khi rẽ vào một con hẻm tối tăm, lần này rốt cuộc bọn họ có thể thoải mái nắm tay nhau rồi.
Hai người tay trong tay đi băng qua con hẻm.
Thế giới áo nhiệt và ồn ào náo động bị bỏ lại xa ở sau lưng.
Ở bên trong một góc tối chẳng thấy nổi năm ngón tay, Tiêu Thanh Như chủ động hôn lên môi Hứa Mục Chu.
"Đồng chí Hứa, một năm mới xin hãy chăm sóc nhiều hơn."
"Đồng chí Tiêu, một năm mới đối xử tốt với anh một chút nhé."
"Em đối xử với anh không tốt sao?"
"Tốt, nhưng anh rất tham lam nên anh muốn tốt hơn một chút nữa."
Ôm lấy mặt của Tiêu Thanh Như, anh hôn lên đôi môi mềm của cô.
Ăn Tết thật tốt mà.