Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 208

Chờ đám người mẹ Hứa xem phim xong quay về, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đun sôi nước rồi.

Cho sủi cảo vào nồi nấu một chút đã có thể ăn được rồi.

"Mẹ ơi, bây giờ bụng của con còn rất no, nhiều lắm chỉ có thể ăn thêm năm cái sủi cảo nữa thôi."

Đám người Tiêu Hoài Thư cũng biểu đạt rằng ăn mười cái sủi cảo nữa là được.

"Được rồi, vậy thì mẹ sẽ lấy một nửa thôi, phần còn lại để ngày mai chúng ta ăn tiếp."

Lúc này đang trời đông giá rét, sủi cảo ăn không hết để ở bên ngoài có thể sẽ bị đông cứng.

Nấu sủi cảo rất nhanh, chỉ cần mười phút là xong.

Mẹ Hứa đổ cho mỗi người một đĩa nhỏ dấm, bà ấy nói: "Chấm vào ăn sẽ ngon hơn."

Sủi cảo nóng hổi chui tọt vào trong bụng, khí lạnh mang từ bên ngoài mang về hoàn toàn biến mất.

Thu dọn xong bát đũa, lúc này cũng mới chỉ có mười giờ.

"Cha mẹ đã lớn tuổi rồi nên không thức khuya được. Các con có muốn đón giao thừa hay không thì hai đứa tự sắp xếp đi."

Đầu năm nay, hoạt động để tiêu khiển không nhiều, những người khác nhất trí cho rằng thay vì cứ gắng gượng để đón giao thừa thì chi bằng quay về phòng đi ngủ còn hơn.

Nghĩ đến cuộc hẹn đi ra ngoài chơi với Phương Ánh Thu vào ngày hôm sau, Tiêu Hoài Thư càng không muốn thức khuya.

Thế là, sau khi rửa mặt xong, bọn họ quay về phòng của mình.

Bởi vì đêm hôm trước đã phóng túng quá độ, nên tối hôm đó Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như chỉ thật sự đắp chân và đơn thuần nói chuyện phiếm mà thôi.

"Trong kỳ nghỉ đông, cha mẹ chỉ có một tuần để nghỉ. Đợi bọn họ nghỉ phép, chắc là các bác sĩ ở trong bệnh viện cũng lần lượt đi làm trở lại rồi. Đến lúc đó, chúng ta lại đi kiểm tra sức khỏe một chút."

Tiêu Thanh Như gật đầu nói: "Em cũng có dự định như vậy."

Cho dù không sinh con thì cô cũng phải chữa trị khỏi cơ thể của mình. Nếu không thì sau này người phải chịu khổ chính là cô.

Bàn tay của Hứa Mục Chu dán lên bụng dưới của Tiêu Thanh Như. Hiện tại, anh hoàn toàn không có suy nghĩ sinh con.

Chỉ cần cơ thể của vợ mình khỏe mạnh, không có bệnh tật, không gặp tai ương gì là anh cảm thấy hài lòng rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng rồi, anh định đặt sữa bò cho cha mẹ. Có người giao cho chúng ta chứ?"

"Đừng lo lắng, việc này cứ giao cho em làm đi."

"Được rồi, vậy thì anh sẽ không quan tâm nữa."

Hứa Mục Chu ừ một tiếng. Trước kia, anh cũng nghĩ qua việc đặt mua sữa bò cho cha mẹ. Có điều, anh lại bị bọn họ dùng lý do uống sữa không quen để từ chối.

Hiện tại, đây là tấm lòng của vợ anh, anh nghĩ rằng bọn họ sẽ không quá kháng cự đâu.

Nếu sữa bò uống không quen, vậy thì có thể dùng sữa để hấp màn thầu. Nó vừa có thể bổ sung dinh dưỡng, mà lại còn có thể làm cho màn thầu có hương vị ngon hơn nữa.

Anh sờ lên ót của Tiêu Thanh Như, nói: "Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi ra ngoài chơi, phải ngủ đủ giấc để có tinh thần."

"Ừm."

Cô thoải mái gác chân lên đùi của Hứa Mục Chu, gối đầu lên bờ vai của anh rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù một ngày nay chẳng có làm gì cả, nhưng cô vẫn rất mệt mỏi. Chưa đầy năm phút, Tiêu Thanh Như đã ngủ thiếp đi.

Hứa Mục Chu sợ hôm sau cô sẽ bị đau cổ, thế là anh điều chỉnh lại tư thế ngủ của cô một chút để Tiêu Thanh Như tựa vào lồng n.g.ự.c của mình.

Có thể là quá yên tâm vào anh nên trong lúc ngủ mơ, cô cũng chẳng hề tỉnh lại trong toàn bộ quá trình điều chỉnh tư thế.

Một tay của Hứa Mục Chu vòng qua bả vai của Tiêu Thanh Như, một tay ôm vòng eo thon gọn của cô rồi cũng tiến vào giấc ngủ theo cô.

Nhiệt độ nóng bỏng ở trên người tên đàn ông, trong chăn lại ấm áp, thoải mái biết bao nhiêu.

Chỉ có điều, tư thế ôm nhau của hai người dần dà sẽ khiến thân thể cảm thấy mỏi nhừ và đau nhức.

Tiêu Thanh Như buông Hứa Mục Chu ra.

Cô vừa dịch người tới giữa giường ở bên cạnh một chút, Hứa Mục Chu đã đuổi theo ngay, anh ôm cô từ phía sau.

Cái tư thế này làm cho hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm. Mấy giây ngắn ngủi lại trôi qua, bọn họ lại ngủ thiếp đi lần nữa.

Sáng mùng một đầu năm, lúc bốn giờ sáng đã có người đang đốt pháo.

Tiêu Thanh Như sà vào trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu với ý định ngăn cản tiếng pháo nổ liên tiếp kia.

Hứa Mục Chu đã tỉnh ngủ, anh bị dáng vẻ mơ mơ màng màng của Tiêu Thanh Như chọc cười.

Anh lập tức kéo người vào trong ngực, còn tri kỷ che lỗ tai giúp cô nữa.

Chỉ có điều, tác dụng không lớn, bị giày vò trong chốc lát Tiêu Thanh Như vẫn phải tỉnh giấc.

Tiếng pháo nổ này cứ nối tiếp tiếng pháo khác, tiếng ồn cứ vang lên không dứt.

Hứa Mục Chu hỏi cô: "Nếu không thì lấy chút bông gòn nhét vào trong lỗ tai nhé? Chắc là sẽ có ích đấy."

"Vậy anh lấy cho em một chút bông gòn đi."

Trong ngăn tủ có một túi đựng bông gòn nhỏ được đặt sẵn, khoảng chừng nửa ký. Đây là đồ mà mẹ Hứa cố ý chuẩn bị cho bọn họ, bà ấy chuẩn bị phòng trường hợp con dâu cần dùng đến.

Cô lấy hai miếng bông gòn nhét vào trong lỗ tai, trong nháy mắt động tĩnh ở bên ngoài đã biến mất hơn phân nửa.

Tiêu Thanh Như ôm eo của Hứa Mục Chu, cô nói: "Đến giờ gọi em."

"Hiện tại vẫn còn sớm, em an tâm ngủ đi."

Có lẽ con dâu nhà khác phải dậy sớm để nấu cơm.

Nhưng nhà họ Hứa bọn họ lại không cần như thế.

Hai vị trưởng bối cóbtính tính tốt, cảm thấy trong kỳ nghỉ nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Buổi sáng, cũng không cần phải dậy quá sớm.

Vì để cho bọn họ an tâm ngủ, nếu như không có tình huống đặc biệt xảy ra, đến khi trời đã sáng hai vợ chồng nhà họ Hứa mới rời giường.

Mùng một đầu năm mới, bọn họ đã hẹn Phương Ánh Thu đi ra ngoài chơi.

Lúc ăn xong điểm tâm, Tiêu Hoài Thư liền quay về phòng để chăm chút bản thân.

Đây là lần đầu tiên mà Tiêu Thanh Như bắt gặp được dáng vẻ hồi hộp của anh ấy.

Cô nhịn không được hỏi Hứa Mục Chu: "Trước kia, anh cũng như vậy sao?"

Hứa Mục Chu đỏ mặt đáp: "Chắc là không phải đâu."

Trước kia, lúc đi gặp cô, anh phải đi gội đầu tắm rửa bởi vì đổ mồ hôi trong lúc huấn luyện. Nếu không tắm rửa sạch sẽ thì trông có vẻ lôi thôi.

Thay quần áo là sự tôn trọng dành cho nữ đồng chí.

Hứa Mục Chu cảm thấy mình rất bình thường, không giống như Tiêu Hoài Thư, khoa trương đến mức không thấy giới hạn luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment