Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 210

Phương Ánh Thu nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được sự hồi hộp và cả nhịp tim đập càng lúc càng nhanh của mình.

Cô ấy không phải là kẻ ngốc. Ngược lại, nhiều khi cô ấy rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Nếu như cô không có hiểu sai ý, chắc hẳn là Tiêu Hoài Thư muốn hẹn hò với cô ấy.

Sớm chiều chung đụng trong suốt ba tháng trời, Phương Ánh Thu đã có hiểu biết sơ bộ về Tiêu Hoài Thư.

Trong khoảng thời gian này, ngẫu nhiên cô ấy cũng sẽ nhớ tới anh ấy.

Phương Ánh Thu đã làm xong công tác chuẩn bị. Nếu như Tiêu Hoài Thư tỏ tình với cô ấy thì cô ấy sẽ chấp nhận tình cảm của anh ấy.

Dù sao hiện tại cô ấy cũng không muốn kết hôn, khoảng cách cũng không thành vấn đề.

Có đối tượng yêu đương là Tiêu Hoài Thư và còn có thể phòng ngừa được vấn đề hối cưới của người trong nhà.

Điều quan trọng nhất chính là cô ấy cũng có chút thiện cảm với Tiêu Hoài Thư.

Nếu như tình cảm của hai người có tiến triển thì cô ấy có thể xin chuyển công tác tới Tây Bắc, so với việc để Tiêu Hoài Thư chuyển công tác tới Bắc Kinh thì độ khó có vẻ thấp hơn một chút.

Có điều, bây giờ cân nhắc tới vấn đề này còn hơi sớm, phải xem tình cảm của bọn họ phát triển đến đâu nữa.

Đối với Phương Ánh Thu mà nói, phát triển sự nghiệp ở đâu cũng đều như nhau thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vứt bỏ chuyện khác sang một bên không nói, khi thi hành nhiệm vụ, cô ấy và Tiêu Hoài Thư phối hợp với nhau không tệ. Có một người cộng sự tốt thật không dễ, dù có đến Tây Bắc cũng chẳng có ủy khuất gì cả.

Cô ấy đè nén tâm tư lại. Bây giờ, cân nhắc đến những việc này còn hơi sớm. Mọi chuyện phải thực hiện từng bước một, không thể bởi vì đầu óc nhất thời vội vàng mà đưa ra quyết định sai lầm được.

"Chị, chị đang nghĩ gì thế? Lo lái xe đi."

"Ngậm miệng lại."

Phương Kiến Quốc im lặng trong vòng một giây. Đây chính là một nữ ma đầu, không thể trêu vào, không thể trêu vào...

Khóe miệng của Tiêu Hoài Thư lọt ra nụ cười khẽ, anh ấy sợ bị người khác phát hiện ra nên cố ý chống cùi chỏ ở trên cửa sổ xe nhằm che giấu nụ cười.

Tiêu Thanh Như vẫn luôn quan sát anh ấy. Hóa ra, một người rơi vào lưới tình lại có dáng vẻ ngốc nghếch như vậy.

Ngón tay bị kéo đi một chút, tâm trí của Tiêu Thanh Như bị kéo ra khỏi những suy nghĩ về anh trai của mình.

Không cần nghĩ cũng biết, có người lại đang ghen rồi.

Thời gian trong ngày rất dư dả, tất cả mọi người nhất trí đồng ý leo lên Vạn Lý Trường Thành.

Đến lúc đó, Phương Kiến Quốc đã hối hận.

Người khác đều là đi có đôi có cặp, anh ta đi ở bên nào cũng đều không tốt cả.

Loại cảm giác xấu hổ này mấy ai có thể hiểu được đây?

Ánh mắt của anh ta rơi ở trên người Phương Ánh Thu, trong đôi mắt của anh ta mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu.

Ngày thường, chị gái của anh ta vốn rất hung dữ. Nhưng ngay lúc này thế mà cô ấy lại ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tiêu Hoài Thư. Lúc nói chuyện lại mang dáng vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng, cả người tựa như đã thay đổi thành người khác vậy.

Nếu không phải từ nhỏ bọn họ đã cùng nhau lớn lên và quá quen thuộc lẫn nhau, anh ta cũng sẽ nghi ngờ rằng người ở trước mặt đã bị đánh tráo.

Lúc Phương Kiến Quốc ở nông thôn, cũng có rất nhiều nữ đồng chí theo đuổi anh ta.

Quan sát thêm vài lần, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn.

Hóa ra hai người này có ý với nhau, buổi hẹn gặp mặt hôm nay là một buổi hẹn hò!

Chính vì điều này, Phương Kiến Quốc cảm thấy mình bị giày vò.

Anh ta trở thành một cái bóng đèn, sớm biết vậy thì anh ta đã không tới rồi.

Đứng ở chỗ cao, dãy núi dài liên miên chập chùng cao thấp thu hết vào đáy mắt, Tiêu Thanh Như không hiểu sao cảm thấy lòng mình cởi mở hơn rất nhiều.

Phong cảnh đẹp như vậy, không chụp ảnh để làm lưu niệm thì thật đáng tiếc.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hứa Mục Chu đã tìm được người hỗ trợ.

"Đồng chí Phương, làm phiền anh chụp hình giúp chúng tôi."

"A, a, được."

Anh ta nhận lấy cái máy ảnh Hứa Mục Chu đưa qua.

Chỉ bắt gặp đôi vợ chồng trẻ cách nhau rất gần, người đàn ông cao lớn ôm lấy bả vai của cô gái. Lúc anh cúi đầu nhìn cô, sự dịu dàng ở trong mắt anh sắp chạy ra ngoài.

Phương Kiến Quốc nghĩ thầm, bọn họ thật sự rất âu yếm nhau.

May mắn là mình còn chưa kịp thích đồng chí Tiêu, nếu không thì chắc chắn là anh ta phải cô độc sống quãng đời còn lại mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment