Bên này vừa bấm máy chụp ảnh cho hai người kia xong, ở bên kia người chị ruột của anh ta đã dặn là cô ấy và Tiêu Hoài Thư cũng muốn chụp ảnh.
Phương Kiến Quốc than khổ ở trong lòng, tại sao anh ta lại muốn tới góp vui cơ chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười của anh ta, dường như Tiêu Hoài Thư nhìn thấy bản thân ở một ngày trước.
Không phải là anh ấy cũng giống với dáng vẻ hiện giờ của anh ta, cũng bị đôi vợ chồng Hứa Mục Chu chỉ huy đến xoay lòng vòng hay sao?
Mặc dù anh ấy biết thể hiện cử chỉ âu yếm ở trước mặt người độc thân là không có đạo đức, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà đắc chí.
Đồng chí Phương cũng có thiện cảm dành cho anh ấy. Nếu sau này anh ấy có tỏ tình với cô ấy thì chắc hẳn là sẽ không bị từ chối đâu nhỉ?
Đây là lần đầu tiên mà Tiêu Hoài Thư theo đuổi con gái, anh ấy chưa có kinh nghiệm, da mặt của anh ấy cũng không dày giống như Hứa Mục Chu. Mặc dù có mấy lời đã mặc niệm vô số lần ở trong lòng, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Phương Ánh Thu, anh ấy cũng không biết nên mở miệng như thế nào nữa.
Hứa Mục Chu xích lại gần bên tau Tiêu Thanh Như, anh nhỏ giọng nói: "Anh trai của anh thật nhát."
"Anh ấy chưa từng yêu đương qua, hãy thông cảm một chút."
"Trước kia, anh cũng chưa từng yêu ai."
Nhưng vừa có cơ hội, anh sẽ lập tức nắm lấy ngay cơ hội đó.
Tiêu Thanh Như nhắc lại chuyện cũ: "Lúc trước, anh cũng không có nói rõ, mà cứ quanh co lòng vòng suốt mấy ngày. Đồng chí Hứa, anh muốn chó chê mèo lắm lông à."
Hứa Mục Chu xoa đỉnh đầu, hỏi: "Thật vậy sao?"
"Không phải ư?"
Lúc trước, chính cô mới là người đ.â.m thủng tầng cửa sổ giấy trước.
Hứa Mục Chu ho một tiếng, anh lấy cái ấm nước mình đã mang theo ra, hỏi: "Vợ ơi, em có khát không? Nếu không thì em uống nước nhé?"
Tiêu Thanh Như lắc đầu, đáp: "Không khát."
Hứa Mục Chu cất ấm nước lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương Ánh Thu phóng mắt sang nhìn, cô ấy biết Hứa Mục Chu yêu thương vợ của mình, nhưng cô ấy không ngờ tình yêu của anh lại đến mức độ này.
Rõ ràng là anh chăm sóc đồng chí Tiêu giống như một một bé gái vậy.
Đôi mắt của cô ấy cong cong, nếu để cho đám chiến hữu nhìn thấy cái dáng vẻ anh yêu thương vợ đến độ này, bọn họ có ngoác mồm kinh ngạc hay không đây?
Dù sao ở trong mắt của người khác, Hứa Mục Chu chính là Diêm Vương sống.
Lần này, đến phiên Tiêu Hoài Thư ghen tuông. Một người đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô ấy như anh ấy, tại sao cô ấy lại còn nhìn lén Hứa Mục Chu nữa chứ?
Anh ấy dịch chân một bước, không để lại dấu vết ngăn cản ánh mắt của Phương Ánh Thu.
"Đồng chí Phương, tôi có lời nói với cô."
Phương Ánh Thu biết rõ còn cố hỏi: "Nói cái gì?"
Tiêu Hoài Thư đỏ mặt, anh ấy giả vờ khụ một tiếng, nói tiếp: "Tiến lên một bước để nói chuyện."
Phương Kiến Quốc vốn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Lúc này, anh ta cố ý quấy rối: "Anh muốn nói cái gì với chị của tôi vậy? Nói ngay ở chỗ này đi, chúng tôi cũng muốn nghe một chút."
"Thằng nhóc con em đi sang chỗ khác mà chơi. Người lớn nói chuyện thì con nít đừng có xen vào."
"Chẳng qua em chỉ sinh sau chị có mấy phút mà thôi, tại sao em lại là thằng nhóc con cơ chứ?"
Phương Ánh Thu ném một ánh mắt qua, Phương Kiến Quốc bèn sợ hãi.
Không còn cách nào khác, đánh không lại thì đánh không lại. Chẳng qua, cũng không thể tranh cãi được, ngoại trừ nhượng bộ thì anh ta còn có thể làm gì nữa đây?
Anh ta trơ mắt nhìn chị ruột và Tiêu Hoài Thư rời đi.
"Đồng chí Phương, đây là chuyện tốt mà, anh nghĩ thoáng một chút đi." Tiêu Thanh Như an ủi anh ta.
"Đồng chí Tiêu, cô đây là bất công đó."
Tiêu Thanh Như sâu sắc nói: "Anh còn độc thân, không thể hiểu được nỗi vui sướng của việc yêu đương đau."
"Hơn nữa, nếu là hai người bọn họ có thể thành đôi thì không phải chúng ta sẽ trở thành người một nhà hay sao? Tôi sẽ có thêm một người chị gái và anh sẽ có thêm một người anh trai, như vậy tốt biết bao nhiêu!"
Phương Kiến Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi lại: "Có đúng không? Tại sao tôi lại không cảm thấy như vậy chứ."
Hiện tại, địa vị của anh ta ở trong gia đình đã đủ thấp rồi. Nếu có thêm một người anh rể nữa, vậy thì sau này anh ta còn có tiếng nói ở trong nhà mình nữa hay sao?
Phương Kiến Quốc than khổ ở trong lòng. Nếu sớm biết như thế thì năm nay anh ta đã không quay về nhà thăm người thân và anh ta cũng không cần phải trơ mắt đứng nhìn thằng oắt con nhà khác theo đuổi chị gái của mình rồi!