Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 212

Hai người đi ra xa một chút, Phương Ánh Thu đứng lại.

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề hỏi người đàn ông ở bên cạnh mình: "Anh muốn nói cái gì?"

Tiêu Hoài Thư đỏ mặt giống như đang lên cơn sốt, từng đợt sóng nhiệt ùa lên mặt làm anh ấy nảy sinh xúc động muốn cởi cái áo khoác quân đội xuống.

Sợ nữ đồng chí hiểu lầm rằng mình muốn giở trò lưu manh nên anh ấy chỉ có thể ra sức kiềm chế lại.

Anh ấy hít sâu hai cái, lúc này anh ấy mới bình tĩnh lại một chút.

Nghĩ đến việc duỗi đầu ra cũng một đao, mà rụt đầu lại cũng là một đao, rốt cuộc anh ấy mới lấy hết dũng khí để nói:

"Đồng chí Phương, tôi thích cô."

"Vậy thì sao?"

"Tôi muốn cô làm người yêu của tôi."

Khóe miệng của Phương Ánh Thu giật một cái, người này thật sự đúng là ngay cả một câu nói nhảm cũng không có.

"Xong rồi ư?"

"Xong rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Hoài Thư đứng thẳng tắp giống như là đang chờ lãnh đạo ra lệnh vậy.

Lúc này là một ngày lạnh giá, trán của anh ấy lại chảy ra mồ hôi nóng.

Chỉ có bản thân Tiêu Hoài Thư mới biết giờ phút này anh ấy hồi hộp đến nhường nào.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh ấy, Phương Ánh Thu hơi buồn cười, nói: "Tôi cũng không có ăn thịt người, sao anh lại căng thẳng đến vậy nhỉ?"

Khuôn mặt Tiêu Hoài Thư tràn đầy vẻ vô tội, anh ấy đáp: "Tôi cũng muốn thả lỏng, nhưng tôi làm không được."

Phương Ánh Thu vươn tay ra vỗ vỗ lên bờ vai của anh ấy, nói: "Xét thấy thái độ đàng hoàng của anh, tôi cho anh một cơ hội vậy."

Bùm một tiếng, giống như là có vô số pháo hoa đang nổ tung ở trong đầu của anh ấy vậy.

Tiêu Hoài Thư không ngờ rằng cô ấy lại đồng ý nhanh như vậy.

Anh ấy không xác định hỏi: "Đồng chí Phương, cô đồng ý làm người yêu của tôi sao?"

Phương Ánh Thu khẽ hất cằm nói: "Ừm, tôi đồng ý. Trước đây, tôi chưa từng hẹn hò qua với ai cả. Hiện tại, tôi cũng đã đủ tuổi yêu đương nên hẹn hò chơi một khoảng thời gian cũng không tệ."

Tiêu Hoài Thư tự động không để ý đến từ “chơi” này.

Trong đầu anh ấy chỉ có một suy nghĩ, Phương Ánh Thu đồng ý làm người yêu của mình rồi.

Anh ấy cũng đã là người có người yêu rồi!

Anh ấy nhanh chóng duỗi tay ra xoa đầu của Phương Ánh Thu, sau đó anh ấy lại lập tức rút tay về.

Anh ấy vừa cười vừa nói: "Đồng chí Phương, sau này xin chăm sóc nhiều hơn."

Phương Ánh Thu còn chưa có thích ứng với thân phận mới, bị hành vi thân mật của anh ấy làm cho đỏ mặt.

"Đồng chí Tiêu, xin chú ý lời nói và cử chỉ của mình."

Tiêu Hoài Thư thật sự không dám cử động lộn xộn.

Phương Ánh Thu nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của anh ấy khiến trái tim mềm nhũn thành một vũng nước.

Quên đi, người yêu của mình thì mình cưng chiều, chiều chuộng anh ấy mấy phần cũng không sao cả.

Bọn họ có cùng một tín ngưỡng, chung một mục tiêu trong cuộc sống và tình cảm dành cho nhau nữa. Phương Ánh Thu nghĩ rằng mối quan hệ yêu nhau giữa bọn họ chắc hẳn sẽ rất vui sướng.

Hai người đang nói chuyện, ba người khác ở một bên ăn ý hướng sự chú ý tập trung ở trên người của bọn họ.

Bắt gặp Tiêu Hoài Thư cười giống như một kẻ ngốc, bọn họ biết ngay chuyện này đã thành công rồi.

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như không hẹn mà cùng nở nụ cười mừng rỡ. Phương Kiến Quốc thì lại tỏ ra vẻ thất vọng.

Lúc này, bọn họ mới gặp nhau có mấy lần, tại sao chị gái của anh ta lại bị người khác lừa rồi vậy?

Thậm chí là anh ta bắt đầu nghi ngờ rằng có phải là nguyên nhân nằm ở bản thân nên mới khiến cho bọn họ gặp được nhau hay không?

Đến mức người chị gái ruột của anh ta đã bị người khác bưng đi bằng một cái chậu...

Tiêu Hoài Thư không thể ở lại Bắc Kinh được lâu, vì muốn làm cho bạn gái an tâm, anh ấy lập tức giảng giải về kế hoạch cuộc đời của mình cho cô ấy nghe qua.

Đối với loại chuyện tình cảm này, Phương Ánh Thu sẽ chỉ tuân theo cảm giác của mình.

Lúc này, cô ấy vẫn rất lý trí, không hề lú lẫn.

Cô ấy không khỏi hỏi một câu: "Nếu anh không thể chuyển công tác đến Bắc Kinh thì anh định làm gì?"

Gương mặt của Tiêu Hoài Thư đầy nghiêm túc, anh ấy nói: "Em đợi anh ba năm, nếu anh vẫn không thể tới Bắc Kinh, vậy thì con đường sau này như thế nào đều do em quyết định cả."

Phương Ánh Thu chọc vào bộ n.g.ự.c của anh ấy, vẻ mặt cao ngạo nói: "Đừng nói ba năm sau, hiện tại em cũng có quyền lựa chọn."

Tiêu Hoài Thư mới phản ứng được trong lời nói của mình có ý nghĩa khác, anh ấy vội vàng nói: "Em vẫn luôn có quyền lựa chọn, anh chỉ muốn để trong lòng em có thể yên tâm một chút, không cần phải lo lắng đến chuyện này."

Một mối quan hệ cần hai người phải cùng nhau duy trì. Tiêu Hoài Thư phân tích suy nghĩ trong lòng làm cho Phương Ánh Thu Tâm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Chẳng có ai có thể đoán chính xác được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này, cô ấy biết Tiêu Hoài Thư đang cố gắng tiến về mình.

Như vậy đã đủ rồi.

"Vậy thì em sẽ cho anh thời gian là ba năm. Nếu như anh không thể chuyển công tác đến đây thì cùng lắm chúng ta tiếp tục ở hai nơi khác nhau thôi."

Tiêu Hoài Thư cảm thấy bản thân hơi thảm hại một cách khó hiểu, ai đi tìm người yêu mà lại đàm phán gian khổ như thế chứ?

Trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu vô hạn, anh ấy nhất định phải đạt được mục tiêu mới được!

"Khó khăn lắm anh mới tới Bắc Kinh được một lần, không biết lần gặp mặt sau là lúc nào nữa. Nếu không thì anh đến nhà của em để ra mắt trưởng bối, có được không?"

Phương Ánh Thu buồn cười, đáp lời: "Đồng chí Tiêu, nước cờ này đánh ra không khỏi quá vang dội rồi hả?"

Tiêu Hoài Thư hào phóng thừa nhận: "Anh công khai ra mắt với trưởng bối nhà em, vậy thì sau này anh mới có thể danh chính ngôn thuận đi tìm em được."

"Được thôi, vậy ngày mai anh đến nhà em nhé?"

"Thời gian của anh rất thuận tiện, nghe theo sự sắp xếp của em."

Qua dăm ba câu nói, hai người đã thu xếp xong buổi ra mắt với các bậc phụ huynh ở trong nhà.

Hứa Mục Chu biết đọc khẩu hình môi, anh cúi đầu kể lại chuyện này cho Tiêu Thanh Như nghe.

Tiêu Thanh Như cũng muốn giơ ngón tay cái lên, cô nói: "Hai người này đều là cao thủ sấm rền gió cuốn, hành động mạnh mẽ và quyết liệt."

Cô vốn cho là tiến triển giữa mình và Hứa Mục Chu đã rất nhanh rồi. Hiện tại, xem ra đây mới thật sự là tiến triển thần tốc mà!

Bình Luận (0)
Comment