Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoài Thư trải qua những chuyện như vậy, trong lòng anh ấy vô cùng căng thẳng.
“Em gái, nếu không em đi cùng anh đi?”
Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn anh ấy: “Nào có chuyện lần đầu tiên đến nhà gặp phụ huynh lại mang theo người nhà.”
“Em ở đấy anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
Hứa Mục Chu phàn nàn với anh ấy: “Trước đây tôi chưa thấy cậu hèn nhát như vậy bao giờ.”
Tiêu Hoài Thư không phục: “Lúc cậu đến nhà tôi cũng rất hèn nhát, lúc chưa theo đuổi được Thanh Như, ở nhà tôi cậu cứ như người trong suốt, nói cũng không dám nói.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Mục Chu nghẹn lời, lúc đó anh rất hèn nhát sao?
Lúc đó anh chỉ có thể thầm mến Thanh Như, nếu như mỗi lần đến nhà họ Tiêu ăn cơm đều cố gắng thể hiện bản thân, vậy chẳng phải làm người ta không thích sao?
Tiêu Thanh Như mỉm cười, thảo nào ấn tượng đầu tiên của cô về Hứa Mục Chu là anh là người rất lạnh lùng, nghiêm túc, là một cái hũ nút.
Bây giờ cô mới hiểu, vì sao lúc đó anh lại trầm tính như vậy.
Nghĩ đến Hứa Mục Chu đã yêu thầm cô lâu như vậy, còn phải nhìn cô và Giang Xuyên nói chuyện yêu đương, Tiêu Thanh Như cảm thấy có chút thương anh.
Sau khi mua đồ, Tiêu Hoài Thư đạp xe đi đến đại viện.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu lại về nhà với bố Hứa mẹ Hứa.
Trở về mấy ngày, bọn họ không ngừng chạy ra ngoài, chưa từng ở bên gia đình cho thật tốt.
“Sáng nay có người đến nhà đưa sữa tươi, có phải con đặt không?”
Tiêu Thanh Như gật đầu: “Cha mẹ đi làm ở trong xưởng ngày nào cũng vất vả, nếu như không đủ dinh dưỡng cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Mẹ Hứa dở khóc dở cười: “Cha mẹ không đói bụng, làm sao có thể không đủ dinh dưỡng?”
“Ăn no không có nghĩa sẽ đầy đủ dinh dưỡng, sữa tươi rất tốt cho cơ thể, cha mẹ cứ yên tâm uống đi.”
Tiêu Thanh Như biết có một số người uống sữa tươi sẽ bị tiêu chảy, cho nên trước khi đặt mua sữa tươi, cô đã hỏi Hứa Mục Chu về tình huống cơ thể của cha mẹ.
Sau khi chắc chắn họ có thể uống, lúc này cô mới trả tiền.
Cha Hứa tương đối thông suốt, bây giờ hai đứa con trai đều có thể kiếm tiền, không cần hai người bọn họ phải trợ cấp.
Trên người không có áp lực, mỗi ngày uống hai chai sữa tươi mà thôi, ông ấy vẫn gánh vác được.
“Đây là tấm lòng của bọn nhỏ, em cũng đừng cằn nhằn nữa.”
Mẹ Hứa tặc lưỡi: “Mua sữa tươi không dùng tiền sao? Anh thật sự là không lo cho gia đình nên không biết củi gạo dầu muối đắt.”
“Tiền kiếm được là để tiêu, bọn nhỏ cũng xuất phát từ lòng hiếu thảo, nếu như em vẫn còn nhắc đến chuyện đó, đây không phải là làm chúng rét lòng sao?”
Mẹ Hứa bị chồng thuyết phục: ‘Được rồi, từ nay về sau ngày nào chúng ta cũng uống sữa, dưỡng cơ thể cho thật tốt, khi về già mới không gây phiền phức cho bọn nhỏ.”
Bởi vì trong khoảng thời gian này nhà đông người, vì vậy Hứa Mục Chu trực tiếp mua năm bình.
Chờ khi bọn họ trở về Tây Bắc, lại để cho người của trạm sữa mỗi ngày giao hai bình.
Lúc này Tiêu Hoài Thư không ở nhà, nên không được uống sữa vừa mới giao tới.
Mẹ Hứa đang rầu rĩ, Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ, chúng ta dùng sữa để làm bánh bao đi, mùi vị bánh bao sữa ăn rất ngon.”
“Đây cũng là một ý kiến hay, trước đây mẹ chưa từng ăn bánh bao sữa, hôm nay có thể thử xem.”
Nói là làm, mẹ Hứa đi nhào bột mì.
Tiêu Thanh Như không giỏi mấy chuyện này, nên cô vào phòng bếp nói chuyện với mẹ chồng.
Mẹ chồng và con dâu ở cũng rất hòa thuận, trong lòng Hứa Mục Chu rất vui vẻ.
Anh ở lại phòng bếp cũng không giúp được gì, nhưng lại không muốn rời xa vợ, vì vậy anh lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện hàng ngày.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, Hứa Mục Chu về nhà một mình, gia đình ba người cùng nhau đón năm mới, không vắng vẻ nhưng cũng không náo nhiệt.
Năm nay trong nhà có nhiều thêm một người con dâu, bầu không khí ngay lập tức khác hẳn.
Mẹ Hứa thầm nghĩ, chờ sau này vợ chồng son có con sẽ càng náo nhiệt hơn.