Nhà họ Hứa.
Tiêu Thanh Như vẫn luôn lo lắng cho anh trai của cô, chỉ sợ người nhà họ Phương sẽ không hài lòng với anh ấy.
Mẹ Hứa an ủi cô: “Hoài Thư là một chàng trai tốt ngàn dặm mới tìm được, việc này tám chín phần mười là thành công, con không cần lo lắng cho thằng bé.”
Nếu như đổi thành người khác, việc này có khả năng sẽ bị hỏng.
Nhưng điều kiện nhà họ Tiêu tốt, bản thân Tiêu Hoài Thư cũng là người cầu iến, mẹ Hứa thật sự cảm thấy vấn đề này không lớn.
“Chờ cậu ta về là biết có chuyện gì mà.” Hứa Mục Chu sờ đầu Tiêu Thanh Như an ủi cô.
Tiêu Thanh Như thở dài nói: “Đột nhiên cảm thấy em cũng là một người có mệnh lo lắng.”
Mẹ Hứa bị chọc cười: “Con còn trẻ phải lo lắng cái gì chứ?”
“Con cũng không nói rõ được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Loại chuyện cưới vợ này, người trong cuộc bọn họ mới cần phải sốt ruột, không cần chúng ta quan tâm.”
Mẹ Hứa liếc nhìn con trai, lúc này năm ngoái, không phải thằng bé cũng rất lo lắng sao?
Lúc này bánh bao sữa cũng đã được hấp xong, để đánh lạc hướng sự chú ý của Tiêu Thanh Như, mẹ Hứa cầm cho cô một cái bánh bao: “Con ăn thử trước đi.”
“Nhìn đã thấy ngon rồi, không cần ăn thử đâu ạ.”
Bánh bao sữa có màu trắng nhìn rất bông xốp, còn tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng của sữa, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn ăn.
“Con ăn thử trước đi, chờ mẹ nấu thêm hai món ăn nữa là có thể ăn cơm.”
Tiêu Thanh Như chỉ có thể nhận lấy chiếc bánh bao, cô chia cho mẹ Hứa một nửa: “Mẹ cũng nếm thử đi ạ.”
Còn dư lại một nửa, cô vào Hứa Mục Chu chia nhau ăn.
“Quả nhiên là tiền nào của nấy, bỏ thêm sữa ngay lập tức ăn ngon hơn nhiều.”
Tiêu Thanh Như cũng cảm thấy ăn ngon, bánh bao có chút ngọt, không ngấy, làm cho người ta lại muốn ăn thêm nữa.
Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: “Hay là chúng ta mua một ít sữa bột, đến lúc đó quay về viện Gia Chúc cũng có thể làm.”
Tiêu Thanh Như suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ý tưởng: “Vị của sữa bột và sữa tươi khác nhau, đừng có dày vò.”
Hứa Mục Chu không nói gì, trong lòng lại nghĩ chắc chắn phải mua thêm một ít sữa bột, cho dù không dùng để hấp bánh bao thì mỗi ngày vợ cũng có thể uống một cốc để bồi bổ thân thể.
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối Tiêu Hoài Thư mới về.
Tiêu Thanh Như nóng lòng hỏi anh ấy tình hình: “Cha mẹ của đồng chí Phương có đồng ý không?”
“Đồng ý.”
Sắc mặt của Tiêu Hoài Thư khó chịu: “Anh của em ra tay, sẽ không có chuyện không làm được.”
Tiêu Thanh Như vui mừng thay cho anh ấy, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc anh ấy: “Trước đó là ai bảo em bày mưu tính kế? Anh lợi hại như vậy, sao còn cần em hỗ trợ?”
“Anh là anh trai ruột của em, em giúp anh không phải là điều cần thiết sao?”
Tiêu Thanh Như hiểu ý nhìn anh ấy: “Anh đi gọi điện cho cha mẹ đi, để cho hai người họ biết về đồng chí Phương.”
“Anh vừa gọi rồi.”
“Chắc chắn mẹ rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, hiếm khi mẹ còn khen anh hai câu.”
Mục đích đến Bắc Kinh đã đạt được, đầu óc của Tiêu Hoài Thư có chút choáng váng, anh ấy luôn cảm thấy tất cả chuyện này không quá chân thực.
Anh ấy ngây ngốc cười hai tiếng.
Sau khi nhận được ánh mắt ghét bỏ của Hứa Mục Chu, lúc này anh ấy mới thu lại biểu cảm.
“Thanh Như, hai ngày nữa anh sẽ quay về Tây Bắc trước, các em ở bên này dành nhiều thời gian cho trưởng bối, hết kỳ nghỉ thì quay về.”
Tiêu Thanh Như có hơi ngạc nhiên: “Anh vừa mới nói chuyện yêu đương, không ở lại thêm mấy ngày sao?”
“Kỳ nghỉ của chị dâu em dài như vậy, qua hết tết mới quay về, anh ở lại cũng không có chuyện gì, còn không bằng quay về với cha mẹ.”
Nghĩ đến khung cảnh vắng vẻ ở nhà, Tiêu Thanh Như cũng không cố gắng khuyên nữa.