Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 220

Bởi vì phải quay về Tây Bắc sớm, nên hai ngày sau đó Tiêu Hoài Thư cơ bản không ở nhà, không cần nói cũng biết anh ấy ra ngoài hẹn hò với đồng chí Phương.

Trước khi đi một ngày, anh ấy mang từ ngoài về rất nhiều đố, một phần trong đó là mua cho người nhà họ Hứa.

Anh ấy mua cho cha Hứa một chai rượu Mao Đài, mẹ Hứa một cái khăn lụa, ngoài ra còn mua hai cân thịt và một con vịt quay.

“Đứa bé này, sao cháu lại khách sáo thế?”

Mẹ Hứa cầm lấy khăn lụa nhìn: “Đây là kiểu dáng thịnh hành bên Thượng Hải, một cái khăn lụa phải có giá mười tệ.”

“Tiền kiếm được là phải tiêu, trong khoảng thời gian này bác vẫn luôn chăm sóc cho cháu, mỗi ngày đều cung cấp cho cháu đồ ăn ngon, cháu đã làm phiền bác rồi.”

“Ôi, người một nhà nói phiền phức cái gì, cháu không đến chúng ta cũng phải ăn cơm, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi.”

Tiêu Hoài Thư cười nói: “Bác cứ yên tâm nhận đi ạ, lần sau đến Bắc Kinh cháu còn muốn làm quấy rầy bác.”

“Phòng của cháu bác vẫn giữ lại, lúc nào đến cũng được.”

Sáng mai Tiêu Hoài Thư sẽ đi, tối hôm đó người nhà họ Hứa cố ý làm một bữa cơm thật ngon chiêu đãi anh ấy.

Thịt vừa mua về nháy mắt đã thành một món thịt bưng lên bàn.

Tiêu Hoài Thư có hơi xấu hổ, anh ấy vốn muốn để cho họ ăn từ từ.

Người ta thường nói lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, tuy rằng làm sủi cảo rất phiền phức, nhưng mẹ Hứa vẫn dùng một nửa số thịt làm sủi cảo.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoài Thư xuất phát ra trạm xe lửa.

Trong nhà thiếu người nên có chút vắng vẻ.

Còn chưa kịp làm quen, ngay sau đó, người nhà họ Hứa cũng phải quay lại xưởng làm việc.

Bởi vậy, trong nhà chỉ còn lại Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như.

Bởi vì nhà máy cách khá xa, buổi trưa cha Hứa và mẹ Hứa không về ăn cơm, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như càng có thêm thời gian ở cạnh nhau.

“Vợ ơi, hôm nay chúng ta đến bệnh viện đi.”

Chuyện này một ngày không xong được, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu suy nghĩ cả một ngay.

Trước đây không muốn làm cha mẹ lo lắng, hơn nữa bác sĩ cũng đều nghỉ, nên thẳng đến lúc này vẫn chưa đi.

Để thuận tiện cho bọn họ đi lại, mẹ Hứa đã để xe đạp ở nhà, còn bà thì dò chồng lai đi đón về.

Hứa Mục Chu vỗ vỗ ghế sau nói: “Vợ ơi, em lên đi.”

Ngay khi Tiêu Thanh Như ngồi vững, người đàn ông đã kéo tay cô về phía trước và ôm lấy eo anh.

“Để người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.”

“Chúng ta cũng không làm chuyện gì khác, có gì mà không tốt?”

Anh an ủi nhìn Tiêu Thanh Như: “Như vậy sẽ ngồi vững hơn, đừng sợ.”

Tiêu Thanh Như nghe lời anh, cùng lắm thì lúc gặp người khác cô sẽ rụt tay lại.

Sau khi chắc chắn Tiêu Thanh Như đã ngồi vững vàng, Hứa Mục Chu đạp xe, xe đạp vững vàng đi về phía trước.

Đi qua hẻm, đi đến đường chính.

Lúc này bên ngoài đã có rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuyện của mình, không ai để ý đến đôi vợ chồng trẻ.

Tiêu Thanh Như yên tâm ôm eo Hứa Mục Chu, thân hình người đàn ông cao lớn, đã chặn lại hết gió lạnh cho cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các hạng mục kiểm tra cũng giống như bên bệnh viện quân khu, Tiêu Thanh Như đã quen thuộc với những quy trình này.

Toàn bộ quá trình Hứa Mục Chu đều đồng hành cùng cô, xếp hàng, thanh toán đều do anh làm.

Lúc nhiều người anh còn che chở cho Tiêu Thanh Như, không để cho người khác đụng vào cô.

Cũng có rất nhiều người đến khám phụ khoa, nhưng có rất ít người có chồng đi cùng.

Tuy rằng không biết Tiêu Thanh Như nhưng vẫn có rất nhiều người không nhịn được mà hâm mộ cô.

Nếu có người dựa vào, ai bằng lòng cứng rắn chống đỡ?

Bình Luận (0)
Comment