Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 221

Từ lúc điều tra ra thân thể Tiêu Thanh Như có vấn đề đến bây giờ đã khoảng bốn tháng.

Thời gian qua việc điều trị chưa từng ngừng lại.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói dù Tiêu Thanh Như khó mang thai hơn người khác nhưng không đến mức không thể sinh con.

Điều này giúp bọn họ thả lỏng tinh thần hơn, đôi khi lo lắng quá chỉ càng làm chuyện tệ hơn.

Mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp, hai vợ chồng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Tiêu Thanh Như, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng được buông bỏ.

Dù cô không để tâm chuyện vụn vặt, nhưng đôi nghĩ nghĩ đến chuyện này vẫn khó tránh khỏi cảm giác chán nản.

Lời của bác sĩ như viên thuốc an thần cho cô.

Hứa Mục Chu hỏi bác sĩ: “Thân thể vợ tôi còn vấn đề gì khác không? Nếu có thì ông kê đơn cho tôi để tôi đi lấy thuốc.”

“Trước đây ăn gì thì bây giờ ăn tiếp là được.”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “May mà hai người phát hiện kịp thời, nếu chậm trễ thêm hai ba năm nữa thì tình hình sẽ không lạc quan thế đâu.”

Dạo này rất nhiều người sẽ né tránh ngay khi nhắc đến chuyện kinh nguyệt.

Dù thân thể không thoải mái, họ cũng chỉ nghĩ cố một chút là xong.

Nhưng có những việc không thể cố một chút là giải quyết được.

Ngược lại, nếu không phát hiện kịp thời để chữa trị sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn.

Thời gian này mọi người sống cũng chẳng dễ dàng, khám bệnh cũng phải tốn tiền nên đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không thích đến bệnh viện.

Hai người cầm kết quả kiểm tra rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, Hứa Mục Chu cứ cười mãi, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai.

Nếu Tiêu Thanh Như không biết suy nghĩ thật của anh thì chắc cô cũng nghĩ anh rất mong có con.

Cô chậc một tiếng: “Vui vậy sao?”

“Thân thể em tốt hơn, đương nhiên là anh vui rồi.”

Tiêu Thanh Như cong môi cười: “Chủ yếu là anh chăm sóc tốt.”

Hứa Mục Chu nắm lấy tay Tiêu Thanh Như, nụ cười trên mặt rạng rỡ: “Có cơ hội chăm sóc em là vinh hạnh của anh.”

Anh đã hạnh phúc gấp nhiều lần so với một số người chỉ có thể nhìn Thanh Như rồi!

Buổi trưa hai vợ chồng nhà họ Hứa không về ăn cơm, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cũng lười nấu cơm.

Hai người đến tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao cho qua bữa.

Lúc về nhà, bọn họ tiện đường ghé vào xã cung ứng mua trứng gà cùng mấy loại đồ khô như rong biển, nấm hương.

Ở cùng một khu chung cư, gần như nhà nào cũng có công nhân, sau tết có người ra ngoài đi làm nên con ngõ yên tĩnh hơn hẳn.

Khi về nhà, Tiêu Thanh Như bảo Hứa Mục Chu đi nhào bột mì định buổi tối làm bánh bao nhân trứng và nấm hương, lúc đó bỏ thêm một ít rau xanh, dù không có thịt cũng vẫn thơm.

Hứa Mục Chu lập tức xắn tay áo làm ngay.

Tiêu Thanh Như ngồi bên cạnh nhìn Hứa Mục Chu nhào bột, động tác thuần thục, phải thường xuyên làm việc nhà mới có tay nghề như thế.

“Bất kỳ cô gái nào lấy anh đều sẽ hạnh phúc.” Tiêu Thanh Như cảm thán từ đáy lòng.

“Người khác có hạnh phúc không anh không biết, dẫu sao chỉ ở bên em thì anh mới hạnh phúc.”

Tiêu Thanh Như mỉm cười: “Nói khéo thế, anh lén ăn kẹo à?”

“Ngày nào cũng ăn.”

Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn về phía đôi môi Tiêu Thanh Như, không cần nói cũng hiểu ý.

Hai người đã bên nhau gần một năm nhưng Tiêu Thanh Như vẫn dễ đỏ mặt.

Rõ ràng anh chỉ liếc mắt nhìn lại làm cô nhớ đến cảm giác khi hôn môi.

Vừa dịu dàng.

Vừa ngang tàn.

Người cô như lơ lửng trên mây, đầu óc choáng váng.

Tiêu Thanh Như vội cắt đứt dòng suy nghĩ, hắng giọng một cái: “Chăm chỉ làm việc đi, sao lại nói nhiều thế?”

Hứa Mục Chu biết rõ địa vị trong gia đình của mình, dù vợ mình bắt đầu chủ đề này nhưng anh vẫn ngoan ngoãn im miệng.

Sau khi nhào bột xong, anh gói lại ủ trong tô lớn.

Ngâm nấm hương nữa là xong việc.

“Vợ ơi, em đi ngủ trước đi.”

Lúc này không có việc gì cả, trời lại lạnh, ngủ là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Thanh Như đi ngủ, đương nhiên Hứa Mục Chu cũng đi ngủ theo.

Hai người ngủ đến tận năm giờ chiều.

Đến lúc người lớn sắp tan làm về nhà rồi hai người mới dậy nấu cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thường ngày sáu giờ rưỡi hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về đến nhà, hôm nay cha Hứa đến xưởng may đón mẹ Hứa, trên đường còn bị chậm trễ một lúc nên lúc về nhà đã gần bảy giờ.

Mũi mẹ Hứa rất thính, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi.

Bà thầm nghĩ hai vợ chồng trẻ đã nấu cơm xong rồi đấy.

Bà lập tức vừa vui mà vừa đau lòng.

Khó có lúc hai đứa về nhà được một lần mà còn phải hầu hai vợ chồng bà ăn uống, không có thời gian rảnh mà đi chơi.

“Làm món gì ngon mà thơm thế?”

Tiêu Thanh Như mở nắp lồng hấp ra: “Hấp bánh bao ạ.”

Bánh bao vỏ mỏng nhiều nhân, có mấy chỗ hở ra còn thấy cả nhân bên trong.

Bình Luận (0)
Comment