Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 222

Mẹ Hứa biết ngay: “Con làm nhân à, chứ thằng nhóc này không có lòng thế.”

Tiêu Thanh Như không tranh công: “Con chỉ nói thôi, người làm là anh ấy.”

“Nhào bột cần dùng sức, để đàn ông con trai làm thì hợp hơn.”

Chỉ ăn mỗi bánh bao trắng thôi thì hơi xa hoa nên ngoài bánh bao ra còn có một nồi cháo các loại hạt.

Lúc này nồi cháo đã chín mềm, có thể ăn kèm với đồ chua.

Đợi cha mẹ Hứa rửa tay xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng đã bày bát đũa.

Hai vợ chồng nhà họ Hứa rất ít khi được trải nghiệm thế này.

Chỉ cần nghĩ mấy ngày nữa hai đứa phải về Tây Nam thì một bữa cơm đơn giản cũng khiến người ta cực kỳ trân trọng.

Cha mẹ Hứa rất thích ăn bánh bao và sủi cảo, ăn cùng con trai và con dâu lại càng ngon hơn.

Hai người vừa ăn vừa khen Tiêu Thanh Như.

“Trước giờ cha mẹ chỉ ăn sủi cảo nhân trứng gà, không ngờ còn dùng làm nhân bánh bao được.”

“Con cũng chỉ tiện thử chút thôi, lần sau che mẹ thử bánh bao nhân sợi khoai tây cũng không tệ đâu.”

“Bánh bao này làm thế nào cũng ngon, nhân chay cũng rất thơm.”

Tiêu Thanh Như hoàn toàn đồng ý với câu này.

Cô ăn trăm cái bánh bao cũng không thấy ngán.

Ăn tối xong, mẹ Hứa không cho Tiêu Thanh Như rửa bát.

“Chia việc nhà cả rồi, hai đứa nấu cơm thì mẹ và cha con chịu trách nhiệm dọn dẹp rửa bát mới công bằng.”

Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng đang chiều cô nên cười nói: “Cha mẹ làm việc cả ngày vất vả rồi, tan làm nghỉ ngơi cũng không sao.”

“Rửa bát đâu phải việc gì nặng, coi như hoạt động gân cốt một chút.”

Trong lúc nói chuyện, mẹ Hứa đã nhanh tay rửa bát xong, không cho Tiêu Thanh Như động vào.

Thời gian ở Bắc Kinh nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc.

Trước khi đi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mua trữ mấy món gạo, bột mì và dầu cho hai ông bà, còn cho hai người năm trăm đồng nữa.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, hai người mới lên tàu lửa về Tây Bắc.

*

Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như gọi điện về nhà.

Lúc bọn họ đến nơi, Tiêu Hoài Thư đã đứng ở trạm tàu lửa đón người.

Thấy bọn họ xách túi lớn tủi nhỏ theo, anh ấy cũng phải nghĩ có phải hai người khuân hết đồ bên nhà chồng về không?

Anh ấy vừa giúp mang đồ lên xe vừa lẩm bẩm: “Nhiều đồ thế, ai không biết còn tưởng hai đứa nhập hàng về nhà đấy.”

“Mẹ chồng em còn muối đồ chua cho anh nữa, anh đừng ăn nhé.”

Một tay Tiêu Hoài Thư đỡ cửa xe, một tay giả vờ định cốc vào trán em gái.

“Tiêu Thanh Như, càng ngày em càng to gan nhỉ, gần đây em làm phản với anh bao nhiêu lần rồi?”

Cửa xe đã mở nên Tiêu Thanh Như lên ngồi vào hàng sau, chớp mắt nói: “Anh, bây giờ anh là người đã có người yêu rồi, không thể nóng tính thế được đâu.”

Tiêu Hoài Thư không khỏi bật cười: “Em cũng biết tìm bia đỡ cho mình lắm.”

Anh ấy bất đắc dĩ đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Hứa Mục Chu giơ ngón cái với Tiêu Thanh Như, xem ra anh vợ bị nói trúng tim đen rồi.

Tiêu Thanh Như rời khỏi nhà gần một tháng, đây là lần đầu tiên mẹ Tiêu xa con gái lâu như thế.

Trong lòng bà thầm thấy may, may mà con gái không phải lấy chồng xa, không thì muốn gặp một lúc cũng khó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để chào đón bọn họ về nhà, mới sáng sớm mẹ Tiêu đã nấu canh thịt dê.

Đợi người về nhà, bà bỏ thêm mì vào nấu là có thể ăn ngay.

Nhưng đã lâu rồi chưa gặp nên mẹ Tiêu rất sốt ruột, thỉnh thoảng lại muốn ra cổng nhìn xem.

“Mấy giờ rồi, sao còn chưa về nữa?”

Cha Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “May mà Tiểu Chu cũng làm việc ở đây, không thì ngày nào bà cũng trông ngóng.”

“Nếu Tiểu Chu không làm việc ở đây thì hai đứa nó đâu có thành đôi.”

Cha Tiêu không đồng ý chuyện này: “Không phải con trai bà tìm người yêu ở xa tít tắp à? Chúng ta không thể nói chuẩn chuyện này được đâu.”

Nói đến con dâu tương lai, mẹ Tiêu cũng bị phân tâm.

“Ông nói xem tôi có nên đến Bắc Kinh một chuyến không?”

“Làm gì?”

“Gặp mặt hai bên rồi thì mọi chuyện sẽ khác.”

Cha Tiêu im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Bà sợ mất con dâu à?”

Lời nói này đúng ý của mẹ Tiêu.

“Bây giờ hai đứa cách xa nhau nên nhiều thay đổi, tôi đi gặp thông gia tương lai trước để tỏ rõ thái độ nhà chúng ta với bọn họ, cũng biết rõ mọi chuyện hơn, thanh xuân của con gái quý giá lắm, không thể để người ta chờ Hoài Thư mãi được.”

“Nên gặp một lần nhưng đừng nóng vội, chờ một thời gian đã.”

Có con dâu là chuyện lớn, mẹ Tiêu lại hay sốt ruột, sao mà đợi được?

Bà còn đang tính đầu xuân này phải đến Bắc Kinh một chuyện.

Ngoài cổng có tiếng động.

Mẹ Tiêu lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Chắc là mấy đứa về rồi.”

Cha Tiêu ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng thân thể cũng thành thật ra ngoài theo.

Thời gian này con gái không ở viện gia chúc, ông cứ cảm giác trong nhà vắng vẻ đi nhiều.

Bình Luận (0)
Comment