Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 223

Thấy hai đứa mang đồ về mà mẹ Tiêu cũng ngây người, riêng đồ chua thôi đã có tận bốn bình, còn có thịt vịt nướng đặc sản của Bắc Kinh.

Quá nhất là còn mang một con gà trống sống về nữa.

Như lời mẹ Hứa nói, nếu không phải không nuôi được nhiều quá thì bà muốn nuôi khoảng mười con, lúc muốn ăn thịt là có thể bắt ăn.

“Nhà thông gia ở thành phố, nấu đồ ăn cũng chẳng dễ dàng gì, sao hai đứa mang đồ ăn về thế.”

Hứa Mục Chu nói: “Nếu không mang về thì cha mẹ con sẽ đau lòng.”

Mẹ Tiêu thở dài: “Thương thay tấm lòng cha mẹ.”

Bà nghĩ đến gì đó rồi kéo Tiêu Thanh Như lại nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa đến bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói sao?”

“Không có chuyện gì lớn, tiếp tục điều trị là được ạ.”

Mẹ Tiêu thở phào, dù bà không vội chuyện bế cháu nhưng không có nghĩa là nhà họ Hứa không vội.

Con gái lấy được người chồng tốt, mẹ Tiêu không muốn tương lai của hai người bị chia rẽ vì chuyện sinh con.

Trong quan niệm của thế hệ trước, gia đình nào có sinh con mới là một gia đình hoàn chỉnh.

“Hai mẹ con thì thầm gì đấy, mau vào nhà đi.”

Mẹ Tiêu liếc mắt nhìn chồng rồi tự nhiên cầm tay con gái vào nhà.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mang một nửa đồ mang từ Bắc Kinh về nhà ngang, một nửa để lại bên nhà họ Tiêu.

Thịt vịt nướng là đồ chín, nếu bỏ lại thì hỏng mất.

Mẹ Tiêu vừa nấu mì vừa sai Tiêu Hoài Thư chặt vịt bỏ ra đĩa.

Lúc Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như rửa mặt mũi xong thì đồ ăn cũng đã xong.

Canh thịt dê rưới vào bát mì ăn vào vừa thơm vừa ấm, sự mệt mỏi gần như biến mất.

Mẹ Tiêu bắt hai người ăn nhiều hơn, cuối cùng Tiêu Thanh Như ăn no căng bụng.

Tiêu Thanh Như nghĩ đến lúc nghỉ ăn uống thả cửa, cân nặng tăng thêm là lại có cảm giác tội lỗi.

Bắt đầu từ mai, cô phải tăng thời gian rèn luyện thôi.

Ngay sau đó, Hứa Mục Chu gắp một cục thịt dê cho cô: “Ăn nhiều cho ấm người.”

“Em ăn no lắm rồi.”

“Ăn thêm một miếng đâu có sao.”

Tiêu Thanh Như oán giận nhìn Hứa Mục Chu, đột nhiên cô hiểu ra sao mình lại béo lên.

Bị người này làm d.a.o động!

Tiêu Thanh Như không muốn bị người nhà cười, đỡ sau này bị trêu nên cô cầm đũa lên.

Ánh mắt Hứa Mục Chu đầy ý cười, trước đây vợ mình gầy quá, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đầy đặn một chút mới tốt.

Lúc ăn xong, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu định quay về nhà.

“Hôm qua mẹ đã quét dọn rồi, hai đứa về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đến giờ về ăn cơm.”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười, trêu chọc hỏi: “Đã lấy chồng rồi mà ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, mẹ, mẹ không sợ người khác gièm pha con à?”

“Sợ gì chứ, đâu có ăn nhà người khác.”

Mẹ Tiêu chỉ sáu con gà trống trong sân: “Tối nay hầm lên đỡ phải ăn tinh bột.”

“Mẹ quyết là được.”

Mẹ Tiêu đưa bọn họ đến cổng, dặn dò: “Khoảng sáu giờ hai đứa về nhé.”

“Mẹ, phiền mẹ rồi.” Hứa Mục Chu nói.

Mẹ Tiêu lắc đầu: “Đi tàu lửa đường dài vất vả, mau về nghỉ đi.”

Hai người cầm theo đồ đi về nhà ngang.

Trong viện gia chúc, dù Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rất khiêm tốn nhưng nơi nào bọn họ xuất hiện cũng là tâm điểm khiến người khác chú ý.

Chỉ mấy phút sau, mấy người trong viện gia chúc biết Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thăm gia đình đã về.

“Ban nãy tôi vừa mới gặp Tiêu Thanh Như, trông tươi mới hơn nhiều, xem ra nhà chồng đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Dạo này ăn no thôi đã khó rồi mà cô ấy còn béo lên, nhà họ Hứa đãi cô ấy cái gì nhỉ?”

“Chắc là thường xuyên ăn thịt và tinh bột.”

“Nhà bọn họ ai cũng nhận lương, ăn hàng ngày cũng chẳng lạ, cùng lắm thì ra chợ đen mua.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xem ra cha mẹ chồng của Tiêu Thanh Như cũng khá thoáng, chắc không ngầm giày vò gì đâu.”

“Hứa Mục Chu chiều cô ấy thế, sao cha mẹ anh ấy lại làm khác con trai được? Dẫu sao cũng là con trai một mà.”

“Cũng có lý, chỉ cần con trai tôn trọng thì con dâu sẽ không phải tủi thân.”

Chỗ nào có người chỗ đó có thị phi.

Trước đó còn có người đoán liệu lần này Tiêu Thanh Như về Bắc Kinh có bị mẹ chồng chèn ép không.

Không ngờ sau khi cô trở về, không chỉ không tiều tụy mà trạng thái tinh thần còn tốt hơn nhiều.

Mọi người xôn xao bảo Tiêu Thanh Như tốt số thật!

Bình Luận (0)
Comment