Cho dù chưa gặp người thật, Tống Viện cũng biết đó là một nữ đồng chí lợi hại.
“Đây là…”
“Người yêu của anh tớ.”
Tống Viện có chút ngạc nhiên: “Anh Hoài Thư có người yêu khi nào thế?”
“Là chuyện mấy ngày gần đây, lúc trước họ quen biết ở Bắc Kinh, đồng chí Phương cũng là phi công.”
Nói như vậy, Tống Viện hiểu ra ngay.
Không khỏi cười ra tiếng, trêu chọc Tiêu Thanh Như: “Lúc trước cậu và dì còn muốn làm mai tớ với anh Hoài Thư, nếu trước đó tớ mà gật đầu thì lúc này cậu sẽ rối rắm c.h.ế.t mất, không biết làm sao cho phải.”
Tiêu Thanh Như nghiêm túc gật đầu: “Cho nên, bà mối không có dễ làm, không cẩn thận là thất bại.”
Tống Viện lại nhìn Phương Ánh Thu vài lần, tự tận đáy lòng thấy mừng cho Tiêu Hoài Thư.
“Anh Hoài Thư người có tiền đồ nhất trong viện gia chúc, nữ đồng chí này mới xứng đôi với anh ấy. Bọn họ sẽ là chiến hữu tốt nhất, cộng sự tốt nhất, có đề tài chung, còn có mục tiêu chung, về sau nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tất cả mọi người đều tìm được nửa kia, chỉ có tình huống của Tống Viện là còn chưa rõ ràng.
Tiêu Thanh Như hỏi cô ấy: “Trong khoảng thời gian này còn xem mắt không?”
Tống Viện lắc đầu: “Không xem mắt nữa.”
Tiêu Thanh Như còn chưa kịp nói chuyện, Tống Viện lại cho cô biết một tin tức nặng ký.
“Tớ và Tần Bắc đang hẹn hò.”
Bởi vì quá ngạc nhiên, Tiêu Thanh Như im lặng một lát rồi mới hỏi: “Trong nhà cậu đã biết chưa?”
Tống Viện lắc đầu: “Chưa biết, tớ không có ý định nói với bọn họ.”
“Chuyện này hẳn là không giấu được.”
“Không có ý định giấu diếm, trước tiên cứ được ngày nào hay ngày nấy thôi. Tớ và Tần Bắc đã nói rồi, chúng tớ chỉ yêu đương chứ không kết hôn.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nghe được cách nói chuyện thời thượng này.
Khẽ mím môi: “Yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích là vui chơi qua đường đấy.”
Tống Viện thấy buồn cười: “Kết hôn không phải kết quả cuối cùng của tình yêu, dù sao tớ cảm thấy hiện tại rất tốt, vừa không phụ lòng chính mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến gia đình.”
“Cha mẹ cậu không hối cậu kết hôn sao?”
Nói đến chuyện này, Tống Viện cũng cảm thấy kỳ lạ: “Trước đây mẹ tớ hận không thể bắt tớ đi xem mắt một ngày ba người, hiện tại đột nhiên lại không đề cập tới việc này. Mà ngay cả cha tớ cũng vậy, không có lấy một câu liên quan đến chuyện hối cưới.”
Tiêu Thanh Như hỏi với vẻ không chắc chắn: “Có khi nào họ biết cậu và đồng chí Tần đang yêu nhau không?”
“Không biết nữa, việc này tớ chưa nói cho ai nghe, ngay cả cậu cũng tới giờ mới biết.”
Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, chị em tốt của mình ngây thơ quá.
Chuyện yêu đương này, cho dù không nói ra bên ngoài nhưng từng hành động nhỏ cũng có thể để lộ rất nhiều tin tức, không phải muốn giấu diếm là có thể giấu diếm.
Sợ Tống Viện sẽ có áp lực tâm lý, Tiêu Thanh Như không nói ra lời này.
Nếu phụ huynh nhà họ Tống im lặng không đề cập tới thì chứng tỏ bọn họ quyết định mở một mắt, nhắm một mắt.
Nắm tay Tống Viện, an ủi: “Nói không chừng ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi, cậu và đồng chí Tần cũng đừng quá bi quan.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Viện mỉm cười vô tư: “Tớ cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, cậu không biết cảm giác lén lút hẹn hò kích thích, phấn khích thế nào đâu.”
Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật: “Lời này của cậu rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Tớ không có ý đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, làm người phải có giới hạn đạo đức.”
Vẻ mặt Tống Viện thả lỏng, Tiêu Thanh Như biết khúc mắc giữa cô ấy và Tần Bắc đã được cởi bỏ.
Dưới tình huống không liên lụy đến người khác, Tống Viện muốn ở bên người mình thích, Tiêu Thanh Như có thể hiểu được.
Yêu đương không có nghĩa là trói buộc cuộc sống của mình với nhau.
Chuyện sau này không ai nói chính xác được, vậy thì cứ thử nắm tay nhau đi một đoạn đường thôi.
Có lẽ đi tới đi lui, sẽ có bước ngoặt mới.