Thổ lộ tâm sự với Tiêu Thanh Như, trong lòng Tống Viện thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn ké cơm trưa ở nhà ngang, lúc này mới về nhà.
Sau khi về đến nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về đội sản xuất.
“Không phải học sinh còn chưa khai giảng sao? Qua hai ngày nữa đi cũng kịp mà.”
“Trước khai giảng còn có một đống công việc cần chuẩn bị, không đi sớm không được.”
“Có công việc gì, không phải chỉ là quét dọn vệ sinh thôi sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngoại trừ quét dọn vệ sinh, không phải còn giải quyết vấn đề ăn uống của mình sao? Củi gạo dầu muối còn chưa có chuẩn bị.”
Mẹ Tống nói: “Những thứ này cứ mang từ nhà đi là được rồi.”
“Lương của con đủ dùng.”
Thu dọn đồ đạc xong, Tống Viện chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, con đi trước đây.”
Mẹ Tống oán giận: “Ở nhà thêm hai ngày thì làm sao?Về sau thời gian ở đội sản xuất còn rất nhiều, làm gì mà gấp gáp?”
Tống Viện nở nụ cười: “Mấy ngày nữa con sẽ trở về, nếu mẹ nhớ con thì đến đội sản xuất thăm con.”
Đều là người từng trải, sao có thể không nhận ra tâm tư của con?
Mẹ Tống chọc chọc trán của con gái: “Đúng là con gái lớn không dùng được, đi mau đi, con không ở nhà thì mẹ cũng thoải mái, đỡ phải nấu cơm cho con.”
“Mẹ cứ miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo.”
Từ trong túi vải lấy ra phiếu thịt: “Đây là phiếu mà năm trước trường học phát, mẹ, ở nhà mọi người lấy làm sủi cảo ăn đi.”
Mẹ Tống không nhận: “Con một mình ở trường học mới cần làm chút đồ ăn ngon.”
Nhét phiếu vào trong tay mẹ, Tống Viện mang đồ đi ra ngoài: “Khi nào trường cho nghỉ con sẽ trở về, mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Lái xe chậm thôi.”
“Con biết rồi.”
Một hồi chuông vang lanh lảnh vang lên, Tống Viện đã đạp xe đạp rời khỏi viện gia chúc.
Mẹ Tống bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con gái mới lớn, một chút chuyện cũng không giấu được.
Chuyện đã đến nước này, bà ấy cũng đã nghĩ thông suốt.
Bọn họ tôn trọng quyết định của con gái, nếu thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó rồi nghĩ biện pháp giải quyết.
Dù biện pháp có khó khăn đi nữa, cũng không đến mức đoạn tuyệt với con gái.
Tâm trạng Tống Viện rất tốt, đạp bàn đạp thật nhanh.
Còn chưa tới đội sản xuất, lúc đi ngang qua một khu rừng nhỏ đã bị người đàn ông xuất hiện đột ngột làm cho hoảng sợ.
Nhìn trái nhìn phải, không thấy có người bên ngoài xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Đôi mắt Tần Bắc cong cong: “Tới đón em.”
“Sao anh biết hôm nay em sẽ quay lại đội sản xuất?”
“Đoán.”
Tống Viện hỏi anh ấy: “Có phải anh chờ lâu rồi không?”
“Không lâu lắm.”
Chỉ là ăn sáng xong, sắp xếp ổn thỏa cho em trai, rồi tới đây mà thôi.
Trong lòng Tống Viện cảm thấy ngọt ngào, thì ra đây chính là cảm giác được người yêu đưa đón.
Nhanh chóng tiến lại gần, hôn Tần Bắc một cái.
Người đàn ông sửng sốt, dường như không kịp phản ứng.
Ngay sau đó gương mặt với góc cạnh rõ ràng bỗng chốc đỏ ửng mà mắt thường cũng thấy được, còn lan tràn đến cổ, tựa như uống say vậy.
Tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, luống cuống nhìn Tống Viện.
Rất tội nghiệp, so với dáng vẻ lạnh như băng của ngày thường thì như hai người khác nhau.
Tương phản càng lớn, càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Sợ mình không khống chế được mà nhéo mặt Tần Bắc, Tống Viện hờ hững dời tầm mắt.
Từ viện gia chúc đến đội sản xuất, có vài đoạn đường không dễ đi, phải xuống đẩy xe đạp.
Nơi Tần Bắc chờ Tống Viện chính là đoạn đường khó đi nhất.
Tống Viện giả vờ ho khan một tiếng, không có gì để nói: “Hôm nay không đi làm à?”
Tần Bắc gật đầu: “Đến lượt nghỉ ngơi.”
Đưa tay đỡ đầu xe đạp: “Để anh đẩy cho.”
Tống Viện thuận thế buông tay, tay không đi ở bên cạnh.
Bởi vì nụ hôn vừa rồi, không khí mập mờ như có như không.
Dần dần lên men, càng ngày càng đậm......