Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 229

Trong lúc vô tình nhìn thẳng vào tầm mắt, Tần Bắc mạnh mẽ nắm lấy sau gáy của Tống Viện.

Ngay khi Tống Viện cho rằng Tần Bắc muốn hôn cô ấy, người đàn ông lập tức đỏ mặt, lập tức buông cô ấy ra.

“Tần Bắc, anh có được không vậy?”

Lời này vừa nói ra, mặt người đàn ông càng đỏ, giống như sắp chảy máu.

“Khụ, bị người ta nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Tống Viện truy hỏi: “Chẳng phải tìm một nơi không có người là được sao?”

Tần Bắc chưa bao giờ biết, có một ngày mình lại bị trêu chọc đến mức này.

Yết hầu di chuyển: “Chỗ không có người cũng không thể.”

Anh ấy sợ mình không kiềm chế được, sẽ làm ra chuyện tổn thương cô ấy.

Tống Viện cười đến bụng có hơi đau: “Đồng chí Tần, bây giờ chúng ta đang yêu đương, sao anh còn nhát hơn em thế...”

Có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên môi, rất nhanh đã rời đi.

Tần Bắc không dám nhìn vào mắt Tống Viện, cố giả bộ bình tĩnh: “Sợ là cái gì?”

Tuy Tống Viện thoải mái vô tư, nhưng vào lúc này cũng không khỏi thấy hơi xấu hổ.

Sờ sờ môi, không nói gì.

Hai người cứ đi như vậy.

Tần Bắc nói rất ít, là một người im lìm, lúc Tống Viện không nói chuyện, không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Nam nữ khi đang yêu đường cuồng nhiệt, không ai cảm thấy xấu hổ.

Ngược lại còn cực kỳ hưởng thụ giờ phút yên bình này.

Chỉ cần ở bên người mình thích, dù làm gì cũng đều thấy ngọt ngào.

Trước kia cảm thấy đường đi rất dài, hai người cùng đi lại không thấy dài nữa.

Đi tiếp về phía trước, có thể sẽ gặp người, Tần Bắc bèn dừng bước.

Trả xe đạp lại cho Tống Viện: “Em đi trước đi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh đi đường tắt.”

“Được rồi, vậy anh tự mình chú ý an toàn đấy.”

Tần Bắc đưa tay xoa đầu Tống Viện: “Em cũng vậy.”

Không thể đi cùng Tống Viện, Tần Bắc đứng ở chỗ cao nhìn thật lâu, cho đến khi Tống Viện vào đội sản xuất, lúc này mới về nhà từ đường nhỏ.

“Anh, không phải anh nói đi bắt thỏ sao? Thỏ đâu?”

Hai tay của Tần Bắc trống trơn, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối: “Không thấy thỏ.”

Tần Thiên ồ một tiếng, sợ anh mình khó chịu, còn an ủi anh ấy: “Thời tiết lạnh, thỏ hẳn là đi ngủ rồi, lần này không gặp được, lần sau có thể sẽ gặp.”

“À anh này, cô Tống đến trường, vừa rồi còn nói chuyện với em đấy.”

Tần Bắc không tự chủ được mà nhớ tới nụ hôn vừa rồi.

Bọn họ mới vừa yêu đương không lâu, mà anh ấy đã làm ra hành động này, cũng không biết có ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng cô ấy không nữa?

Không hiểu sao lại đứng ngồi không yên.

Tần Thiên tò mò nhìn anh ấy: “Anh, anh giẫm đinh à?”

Tần Bắc hơi quýnh: “Đi giúp cô Tống quét rác đi.”

“Anh không nói em cũng sẽ đi.”

Tần Thiên cầm chổi chạy ra ngoài, lúc đến cửa chính, cao giọng nói: “Anh à, anh chuẩn bị cho cô Tống chút củi lửa đi, năm nay em muốn đến chỗ cô Tống học chữ.”

Thấy anh ấy đồng ý, cậu nhóc mới hài lòng rời đi.

Tần Bắc cũng không rảnh rỗi, chặt đống củi trong sân thành từng miếng nhỏ, buộc chặt rồi đưa đến trường học.

Sợ bị người khác nhìn thấy, Tần Bắc để đồ xuống rồi đi, thời gian dừng lại không quá hai phút.

Toàn bộ quá trình đều không nhìn Tống Viện lấy một cái.

Cho dù là ai thấy, cũng không nghĩ rằng bọn họ đang yêu đương.

Tống Viện thấy hơi buồn cười, người này còn rất biết tỏ vẻ nữa.

“Cô Tống, hôm nay chị đến nhà chúng em ăn cơm đi.”

Lương thực của Tống Viện còn chưa có, nhưng lúc cô ra ngoài có mang theo đồ ăn, trong đó có bánh bao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xoa đầu Tần Thiên: “Cô giáo có đồ, cảm ơn ý tốt của em.”

Tần Thiên có chút ngượng ngùng, mình chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của cô Tống, mà cô Tống cũng không lấy học phí của mình..

Cầm lấy chổi, ra sức quét dọn vệ sinh, như vậy mới có thể báo đáp cho cô Tống.

Bình Luận (0)
Comment