Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 230

Tần Thiên giúp đỡ quét sân xong, Tống Viện cũng đuổi thằng nhóc về.

Công việc còn lại rất tốn sức, cô ấy không đành lòng sai khiến trẻ con.

Tần Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại không dám không nghe lời cô giáo, chỉ có thể lo lắng rời đi.

Qua một kỳ nghỉ, chỗ cần quét dọn rất nhiều, Tống Viện thầm nghĩ làm việc xong chắc mặt trời cũng đã lặn.

“Cô Tống, việc còn lại để anh làm giúp em.”

Tần Bắc quay lại.

Tống Viện bật cười: “Lúc này anh không sợ bị người ta nhìn thấy à?”

Thấy cô ấy cười, tâm trạng Tần Bắc cũng trở nên vui vẻ.

Chỉ chỉ cánh cửa mở rộng: “Em qua phòng bên cạnh chơi với Tiểu Thiên đi, trong bếp có chôn khoai lang đấy.”

“Chuyện của mình tự mình làm, để anh làm việc thì ngại quá.”

“Giúp người yêu làm việc, đây không phải là việc nên làm sao?”

Tần Bắc cầm lấy dụng cụ, đã bắt đầu làm việc.

Tống Viện muốn giúp đỡ, anh ấy còn không cho.

“Vậy em đi thật đó nhé.”

“Ừ, ở đây cứ giao cho anh là được.”

Tống Viện chần chừ không đi, cuối cùng thấy anh ấy làm đâu ra đấy, cũng thật sự rời khỏi trường học.

Vừa ra khỏi cổng trường, gặp người của đội sản xuất, là mẹ của học sinh trong lớp.

“Cô Tống, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện gật đầu: “Mời cô nói.”

“Là thế này, nhà chúng tôi không có điều kiện, năm nay chắc không thể đóng nổi học phí.”

Tình huống này Tống Viện không phải lần đầu tiên gặp phải, có vài người có thể thật sự không đóng bổi học phí, mà có người thì không muốn cho con đi học.

“Nếu trong nhà có khó khăn, học phí có thể tạm hoãn, hoặc là đến mượn cấp trên cũng được. Nhà mọi người có người nhận được mười công điểm, làm việc ba ngày là đủ trả số tiền này rồi.”

Người nọ lập tức thay đổi sắc mặt: “Làm một ngày chỉ đủ kiếm khẩu phần lương thực cho một này, nếu cầm đi nộp học phí, người nhà chúng tôi ăn cái gì?”

Tống Viện không thay đổi sắc mặt mà đáp lại: “Học phí mỗi một học kỳ là hai đồng, trong nhà không có tình huống đặc biệt, cố gắng thì vẫn có.”

“Cô Tống, sau này tan học cô có thể bớt chút thời gian không, để tôi bảo con tôi đến tìm cô dạy học.”

Tống Viện lập tức hỏi: “Ý của câu này là không cho em ấy đi học cùng những học sinh khác sao?”

Người phụ nữ trẻ tuổi cười nói: “Tại vì trong nhà thật sự không nộp nổi học phí mà? Nếu không tôi cũng đã không làm phiền đến cô Tống.”

Tống Viện thầm nghĩ, có phải mình quá dễ tính không?

Mới khiến người khác có hiểu lầm với cô ấy.

“Tôi có hai phương án giải quyết, một là đi vay tiền cấp trên, hai là trường học cho mọi người hoãn vài ngày.”

“Không thể để con tôi đi học thêm sau khi tan học sao?”

“Thật ngại quá, tôi cũng bất lực, dù sao giáo viên cũng là người, cần thời gian nghỉ ngơi.”

Nếu cô ấy đồng ý chuyện này, tất cả mọi người đều làm như vậy thì chẳng phải trường học sẽ loạn sao.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Tống Viện khó chơi, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.

“Cô Tống, chắc cô dạy Tần Thiên cũng không thu học phí đúng không? Sao nó thì được, mà con nhà chúng tôi lại không được? Cô đang phân biệt đối xử đấy.”

Tống Viện làm việc hơn hai năm, đã gặp rất nhiều người càn quấy.

Lời này cũng không ảnh hưởng đến cô ấy.

Hơn nữa, dưới điều kiện không gây trở ngại cho người khác, thời gian của cô muốn sắp xếp như thế nào là tùy cô.

Không cần phải giải thích với ai cả.

Vừa cười vừa nói: “Điều kiện mỗi nhà trong đội sản xuất như thế nào, trong lòng tôi biết rõ. Nhà nào có khó khăn thì giúp được tôi sẽ giúp. Để bọn họ học được nhiều hơn, về sau lớn lên cho dù không có được sự nghiệp lớn, ít nhất cũng có thể hiểu chuyện. Tuy nhiên, nếu phụ huynh của học sinh gây cản trợ thì thật ngại quá, chuyện này tôi không giúp được.”

Bình Luận (0)
Comment