Tống Viện là giáo viên, ở đội sản xuất được tôn kính, lúc này phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên thấy chột dạ.
Cũng do cô ta thấy mỗi ngày thằng nhóc nhà họ Tần đều tới tìm Tống Viện học thêm, mới nảy ra ý định này.
Ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô Tống, cô đừng nóng giận.”
“Người nên tức giận không phải tôi, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày tựu trường, nếu như nhà mọi người thật sự có khó khăn, bây giờ nghĩ cách vẫn còn kịp.”
“Cô Tống nói đúng, để tôi nghĩ cách.”
Sợ bị Tống Viện lên lớp, người phụ nữ trẻ tuổi cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Trong lòng thì lại hùng hổ chửi mắng, nếu như không phải sợ đắc tội với người của đội sản xuất, cô ta thật muốn tát cho Tống Viện mất cái.
Chẳng phải là ỷ mình có kiến thức, được người trong đội sản xuất tôn kính, nên giờ đây mới tỏ thái độ trịch thượng sao?
Cũng không biết cô ta đang đắc ý gì nữa!
Tống Viện đứng đó một lát, lúc này mới đi tới nhà họ Tần ở sát vách, cũng không có bởi vì chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Chị, chị tới rồi!”
Nhìn thấy Tống Viện đến nhà, Tần Thiên rất phấn khởi, xưng hô cũng trở thành một tiếng chị, trông thân mật hơn nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vội vàng mang một cái ghế nhỏ đến cho Tống Viện ngồi: “Anh trai em nướng khoai lang, để em đi lấy cho chị ăn.”
Tống Viện vội vàng giữ người lại: “Để chị đi lấy cho, kẻo bị bỏng đấy.”
“Sẽ không đâu.”
Thằng nhóc bỏ chạy nhanh như chớp.
Từ khi anh trai chọc tức làm chị Tống bỏ đi, đã rất rất lâu chị ấy không đến nhà.
Tuy rằng còn có thể dạy thằng nhóc đọc sách biết chữ, nhưng thằng nhóc luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Dần dần, thằng nhóc cũng không dám gọi chị.
Chỉ có thể giống như những người khác, gọi một tiếng cô Tống.
Tần Thiên thầm nghĩ, lần này nhất định phải tiếp đãi chị ấy cho tốt, không thể khiến người ta tức giận nữa.
Con cái nhà nghèo đã biết lo liệu việc nhà từ sớm, hiện tại Tần Thiên đã biết làm rất nhiều việc nhà. Năm nay thằng nhóc còn dự định đi làm, việc nặng không làm được, nhưng còn có rất nhiều việc thích hợp với trẻ con.
Tới mùa gieo hạt thì đi giúp đỡ gieo hạt, hoặc lấy cỏ cho heo ăn cũng được.
Đưa khoai lang đã nướng đến trước mặt Tống Viện: “Chị ơi, cái này phải ăn khi còn nóng.”
“Cảm ơn em.”
Thằng nhóc lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói: “Không cần cảm ơn.”
Tống Viện cười khẽ một tiếng, chia khoai lang làm hai, đưa cho Tần Thiên một nửa.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, rất hấp dẫn.
Tần Thiên xua xua tay: “Chị ăn đi, em không ăn.”
Mặc dù trong bếp còn một cái, nhưng thằng nhóc muốn giữ lại để buổi tối ăn, như vậy có thể tiết kiệm được khẩu phần ăn.
“Đồ ngon phải chia thì ăn mới ngon.”
Không cho thằng nhóc có cơ hội từ chối, Tống Viện đã nhét một nửa khoai lang vào trong tay thằng bé.
“Mau ăn đi, một mình chị ăn không hết nhiều như vậy.”
Tần Thiên thở dài một tiếng, chị ấy thật sự quá khách sáo.
Ngày thường dạy thằng nhóc đọc sách, mà thằng nhóc còn không nộp học phí, đừng nói là cho chị ăn khoai lang, dù có là thịt thì thằng nhóc cũng sẽ không thấy tiếc.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, ăn khoai lang xong Tống Viện lại dạy Tần Thiên học bài.
Trí nhớ của Tần Thiên rất tốt, dạy hai lần là đã nhớ rồi.
Trong mắt một số người, con nhà nghèo học hành cũng vô dụng, chẳng thà xuống ruộng kiếm công điểm còn hơn.
Nhưng Tống Viện tin tưởng rằng, học hành có ảnh hưởng sâu sắc và ý nghĩa đối với con người.
Đồng thời cô ấy cũng có niềm tin vững chắc, cuối cùng ánh sáng rạng đông sẽ chiếu đến mọi người thôi.
Trước đó, bọn họ phải chuẩn bị để sẵn sàng nghênh đón bình minh đã!