Giúp đỡ quét dọn vệ sinh xong, Tần Bắc đã trở lại.
Tống Viện muốn rời đi, mà Tần Bắc đứng phía trước, chặn đường cô ấy.
Rũ tròng mắt xuống, bên trong bắt đầu khởi động dòng nước ngầm mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể thấy rõ.
Tống Viện đột nhiên có chút căng thẳng, người này đang làm trò gì vậy?
Trẻ con vẫn còn ở đây!
Tận mắt nhìn thấy mặt Tống Viện đỏ ửng, tay Tần Bắc ngứa ngáy.
Thật sự muốn nhéo một cái.
Cố gắng kiềm chế cơn xúc động, dịu dàng nói: “Cô Tống, ở lại ăn cơm đi.”
“Không cần, em có mang bánh bao ở nhà theo.”
“Bánh bao có thể giữ lại sáng mai ăn.”
Tần Thiên cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, chị ở lại cùng ăn đi.”
Nếu như không xảy ra chuyện của phụ huynh học sinh, Tống Viện có thể sẽ đồng ý.
Nhưng vì tốt cho cả hai, trước mặt mọi người vẫn nên giữ khoảng cách.
“Em còn có việc, đi trước đây.”
Tần Bắc biết băn khoăn của cô ấy, cuối cùng chỉ có thể cho cô một túi khoai lang, khoảng mười cân, một mình Tống Viện có thể ăn rất lâu.
Tống Viện nhận lấy, không có bất kỳ ý ghét bỏ nào.
Trong thời điểm chuyện ấm no còn là vấn đề, Tần Bắc cho cô những thứ này, đã là thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của anh ấy.
“Vậy em đi trước đây.”
Tần Bắc đứng trong sân đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, đợi người đi xa, lúc này mới đi ra cửa.
Nhìn về phía cổng trường học, nghĩ về sau phải chạy ra sau núi nhiều hơn nữa, để cho người yêu và em trai được ăn thịt.
Trở lại ký túc xá, Tống Viện phát hiện Tần Bắc không chỉ giúp cô quét dọn vệ sinh, mà ngay cả giường cũng đã trải xong.
Trong bếp, còn đun một bình nước nóng.
Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, đặt ở nơi cô ấy có thể nhìn thấy.
Khóe miệng cong cong, người này còn rất chu đáo.
Pha một chậu nước nóng, thoải mái gội đầu, tắm rửa, cả người cảm thấy thoải mái.
Sau khi ăn tối, tóc cũng đã khô.
Mùa này, sớm muộn gì cũng lạnh.
Kiểm tra cổng trường, xác định đã đóng kín, Tống Viện cũng trở về ký túc xá ngủ.
Không giống lúc ở trong nhà, trường học trống rỗng chỉ có một mình cô ấy.
Nói không sợ là giả.
Chẳng qua cũng đã quen rồi.
Nương theo tiếng gió, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Nửa đêm Tần Bắc thức dậy hai lần, đi xung quanh trường học kiểm tra tình huống hai lần, không phát hiện chuyện gì kỳ lạ, lúc này mới về nhà tiếp tục ngủ.
Đôi mắt Tần Thiên còn mơ màng buồn: “Anh, anh đi đâu vậy?”
“Nhà xí.”
“Ồ.”
Thằng nhóc nhắm mắt lại, đi ngủ tiếp.
Tần Bắc đắp chăn cho thằng nhóc, ngủ bên ngoài giường, lỗ tai vẫn còn để ý đến động tĩnh bên ngoài.
Từ khi xảy ra chuyện tên lưu mạnh nửa đêm trèo tường vào trường, buổi tối Tần Bắc cũng không dám ngủ say.
Mỗi đêm đều phải kiểm tra tình hình.
Chỉ có điều việc này không ai biết, anh ấy cũng không định nói với Tống Viện để giành công.
Cho dù là trước kia hay là hiện tại, anh ấy chỉ muốn lẳng lặng bảo vệ cô ấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tần Bắc đi làm vừa vặn gặp Tống Viện, biết cô ấy muốn đến công xã, chuẩn bị khẩu phần lương thực tiếp theo.
Nhỏ giọng dặn dò cô ấy đi đường phải cẩn thận.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, rất nhiều người còn chưa ra ngoài.
Tống Viện đột nhiên nắm tay Tần Bắc, chớp chớp mắt: “Em không còn là trẻ con nữa, không cần lo lắng.”
Nói xong, lên xe đạp đi trước một bước.
Cả người Tần Bắc choáng váng, còn chưa lấy lại tinh thần từ sự thân mật vừa rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sờ sờ ngón tay, phía trên dường như còn lưu lại cảm xúc mềm mại tê dại.
Trái tim đập vừa nhanh vừa vui, cả người bị hạnh phúc bao vây.
Tần Bắc thầm nghĩ, sáng sớm đã có thể nhìn thấy người mình yêu, hóa ra là cảm giác như thế này.
Giờ phút này, anh ấy đột nhiên hâm mộ những người đã kết hôn.
Có quan hệ hôn nhân, có nghĩa là người cuối cùng nhìn thấy khi ngủ chính là cô ấy.