Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 233

Lúc tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy cũng là cô ấy.

Những ngày như vậy, Tần Bắc không dám nghĩ.

Chỉ sợ suy nghĩ nhiều sẽ nổi lòng tham.

Có thể yêu đương với Tống Viện đã là chuyện rất hạnh phúc, anh ấy không thể được voi đòi tiên.

Sờ sờ lồng ngực, chờ nhịp tim khôi phục bình thường, Tần Bắc mới tiếp tục đi về phía trước.

Trong mắt hàm chứa ý cười như có như không.

Chờ gặp được người trong đội sản xuất, lập tức thu lại ý cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù là ai cũng không nhìn ra được sự khác thường của anh ấy.

Làm việc không bao lâu, Du Vãn lại tới tìm Tần Bắc.

Trong mắt Tần Bắc tràn ngập vẻ chán ghét, bây giờ anh ấy là người đã có người yêu, nên lại càng muốn tránh xa người khác giới.

Nếu không người yêu hiểu lầm thì phải làm sao?

Đang chuẩn bị gọi nhân viên ghi điểm đến quản Du Vãn, chỉ thấy người nọ ngăn ở trước mặt anh ấy, nói: “Tôi chỉ nói đôi câu thôi, anh đừng mất kiên nhẫn như vậy.”

Lúc này ngay cả nói chuyện Tần Bắc cũng không muốn nói với Du Vãn, lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Dáng vẻ tránh còn không kịp này, khiến trái tim Du Vãn đau nhói.

Tốt xấu gì cô ta cũng là thanh niên trí thức từ thành phố đến, có văn hóa, vẻ ngoài xinh đẹp, mà người này có cần phải trốn tránh cô ta như vậy không?

Hít sâu một hơi: “Tần Bắc, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tần Bắc vẫn làm như không nghe thấy, cầm cuốc tiếp tục làm việc.

“Đối phương là thanh niên trí thức, cũng là giáo viên của trường.”

Nghe được nửa câu sau, Tần Bắc mới có chút phản ứng.

Trong trường tổng cộng có hai giáo viên, một giáo viên khác ở nơi tập trung thanh niên trí thức.”

Nhưng việc này không liên quan đến anh ấy, Tần Bắc vẫn làm chuyện của mình, hoàn toàn làm lơ Du Vãn.

“Tôi nói, tôi sắp kết hôn rồi!”

“Cho nên? Có liên quan gì đến tôi?”

Vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông khiến Du Vãn cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Nếu anh muốn ở bên tôi, bây giờ vẫn còn cơ hội.”

Lần đầu tiên Tần Bắc nhìn thấy một người tự tin như vậy.

“Đồng chí Du, chúc cô và người yêu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Thấy anh ấy vẫn không thông suốt, trong lòng Du Vãn uất ức khó chịu.

“Người anh thích đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh muốn đi phá hoại sao?”

Lần trước Tần Bắc đã giải thích vấn đề này, nhưng Du Vãn không tin.

Tuy rằng Tiêu Thanh Như không ở trong đội sản xuất, việc này không ảnh hưởng đến cô, nhưng cô là bạn của Tống Viện, Tần Bắc cảm thấy mình cần phải nhắc lại một lần nữa, anh ấy và Tiêu Thanh Như hoàn toàn trong sạch.

Miễn cho sau này để lại mầm mống tai họa, vô cớ liên lụy đến người khác.

“Đồng chí Du, áp đặt ý nghĩ của mình lên người của người khác là rất thất đức. Tôi và vị đồng chí kia không có quan hệ gì, hi vọng cô đừng suy đoán lung tung nữa. Nếu gây ra ảnh hưởng không tốt, cô có thể chịu trách nhiệm hay không?”

Anh ấy càng giải thích, Du Vãn càng cảm thấy Tần Bắc đang bảo vệ người phụ nữ đã có chồng kia.

Đời này, cô ta ghét nhất hạng người không chung thủy với bạn đời.

Hừ một tiếng, tốt nhất đừng để cô ta tóm được nhược điểm, nếu không cô ta sẽ cho người đàn bà kia biết, cái gì gọi là an phận thủ thường!

“Anh thật sự không muốn hẹn hò với tôi?”

“Không muốn.”

Trong mắt Du Vãn nhanh chóng nổi lên nước mắt, vì người đàn ông này, đã nhiều lần cô ta vứt bỏ tự ái, mặt dày đuổi theo phía sau anh ấy.

Mà ngay cả hiện tại, cô đã sắp kết hôn với người ta, vẫn chưa từ bỏ ý định đến hỏi anh ấy.

Nhưng anh ấy vẫn cứ lạnh lùng.

Đây rõ ràng là một tảng đá!

“Tần Bắc, trái tim anh thật cứng rắn.”

Du Vãn đi rồi, Tần Bắc nhìn thấy thanh niên trí thức kia, ánh mắt đối phương nhìn anh ấy tràn ngập sự khinh miệt.

Còn có đắc ý.

Tần Bắc không biết người nọ đắc ý gì nữa.

Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề có chút tâm tư với Du Vãn.

Hiện tại có Tống Viện, càng không thể nào liếc nhìn người khác.

Về phần trái tim cứng rắn… Đối với người không liên quan, tại sao anh ấy phải mềm lòng chứ?

Bình Luận (0)
Comment