Từ khi biết chuyện giữa Tống Viện và Tần Bắc, Tiêu Thanh Như cố ý để ý tình hình bên nhà họ Tống.
Thấy bọn họ không nhắc tới chuyện xem mắt nữa, còn nói muốn giữ Tống Viện thêm hai năm thì lập tức biết suy đoán của mình đúng được tám chín phần.
Hứa Mục Chu thấy sự chú ý của vợ mình đều ở trên người Tống Viện, còn có ghen tỵ.
“Vợ à, ai mới là người quan trọng nhất trong lòng em đây?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như đang ăn cháo, nghe nói như thế bất ngờ bị sặc.
Hứa Mục Chu vội vàng giúp Tiêu Thanh Như vỗ lưng, lại thuận tay kéo khăn giấy giúp cô lau miệng.
Ho một hồi lâu, Tiêu Thanh Như mới bình tĩnh lại.
Hai mắt đẫm lệ nhìn Hứa Mục Chu: “Lần sau anh đừng nói mấy lời chấn động như vậy nữa được không?”
“Anh sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Hứa Mục Chu hắng giọng: “Lúc ăn cơm không nên ăn nói lung tung, càng không nên ghen tỵ.”
Tiêu Thanh Như kéo lỗ tai anh: “Ghen? Anh ghen với ai, nói em nghe thử.”
“Tiêu Thanh Như, lúc ở nhà con luôn bắt nạt chồng mình như vậy sao?”
Nhìn mẹ đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tiêu Thanh Như sững sờ hai giây, sau đó nhìn về phía Hứa Mục Chu, thầm hỏi sao lại không đóng cửa.
Hứa Mục Chu thấp giọng nói: “Vừa rồi chị dâu Ngô tới mượn đồ, chắc là không có đóng chặt.”
Nói xong, làm như không có việc gì mà đứng lên.
“Thanh Như đùa giỡn với con thôi, mẹ à, mẹ ăn cơm chưa? Hay chúng ta cùng ăn đi.”
“Ăn rồi.”
Mẹ Tiêu giận con gái, bà thật sự không ngờ khi không có ai thì con nhóc này lại dữ dằn như vậy.
Còn kéo lỗ tai con rể, còn ra thể thống gì chứ?
Tiêu Thanh Như xấu hổ sờ sờ cổ tay, vội vàng đi vào phòng bếp cầm một bộ bát đũa: “Mẹ ăn chút trứng khuấy đi ạ.”
Mẹ Tiêu lắc đầu: “Vừa ăn xong, không ăn nổi nữa.”
Trên bàn có một đĩa trứng khuấy, một đĩa dưa muối, ăn cùng cháo.
Trong lòng mẹ Tiêu thấy hài lòng, xem ra vợ chồng son chăm sóc cho mình rất tốt.
“Các con ăn trước đi, mẹ đến phòng khách ngồi.”
Sợ mẹ nhàm chán, Hứa Mục Chu lập tức mở radio lên.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Ở trong lòng mẹ Tiêu, con rể nhà mình rất tốt, cũng không bới ra được một chút tật xấu nào.
Vừa cười vừa nói: “Mau đi ăn cơm đi, đừng bận rộn nữa, còn trì hoãn nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất.”
“Được, vậy mẹ nghe radio đi ạ.”
Hứa Mục Chu lại trở về vị trí của mình, lần này không dám làm bậy với Tiêu Thanh Như.
Vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh, so với dáng vẻ ghen tuông vừa rồi như hai người khác nhau.
Tiêu Thanh Như cười khẽ một tiếng, tốc độ thay đổi sắc mặt của người này đúng là nhanh.
Hứa Mục Chu gắp phần lớn trứng trong đĩa vào bát của Tiêu Thanh Như, lặng lẽ ra hiệu cho cô ăn nhiều vào.
Tiêu Thanh Như ăn không hết, cuối cùng lại gắp vào trong bát của Hứa Mục Chu.
Hai người gắp qua gắp lại, phải nói là tình cảm không thôi.
Mẹ Tiêu nhìn cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Ê răng mà đồng thời cũng thấy mừng cho con gái, tình cảm của vợ chồng son rất tốt, sống hòa thuận với nhau, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ khi làm cha mẹ,
Cơm nước xong, Hứa Mục Chu đi rửa chén, Tiêu Thanh Như phụ trách lau bàn.
Sau khi làm xong, vào phòng khách nói chuyện với mẹ Tiêu.
“Đừng nói lần nào con cũng để con rể rửa chén nhé?”
“Mẹ, chúng con làm luân phiên.” Hứa Mục Chu ở trong phòng bếp trả lời.
Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Con cứ nuông chiều nó đi.”
“Thanh Như đi làm rất mệt.”
Mẹ Tiêu muốn nói, con rể đi làm cũng rất mệt mỏi.
Lại sợ nói nhiều quá, dần dà sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Vì thế đổi giọng nói: “Hai người sống cùng nhau, không thể chờ nửa kia đi hầu hạ, phải cùng nhau vun đắp, cuộc sống mới có thể càng ngày càng tốt.”
Tiêu Thanh Như gật đầu tỏ vẻ đã học được.