Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 242

Ngày mẹ Tiêu đi Bắc Kinh, đúng lúc đến lượt Hứa Mục Chu được nghỉ phép.

Vì thế, anh lái xe chở mẹ Tiêu lên thành phố, sau khi chắc chắn đã có người chăm sóc mẹ vợ trên xe lửa, lúc này mới yên tâm.

Rời khỏi trạm xe lửa, anh gọi điện về nhà, nhờ mẹ đến giờ thì đi đón người.

Sau khi thu xếp xong hết thảy, lúc này mới trở về viện gia chúc.

Nghĩ lâu lắm rồi không đón vợ tan tầm, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, ở nhà cũng nhàn rỗi không có gì làm, không bằng đi đón cô tan làm, còn có thể gặp người sớm hơn một chút.

Giặt quần áo xong, lại quét tước trong nhà một lần nữa, sau khi đến giờ mang theo hộp cơm của hai người đến đoàn văn công.

Dự định đón người rồi sẽ đến nhà ăn ăn cơm.

Trong đoàn văn công ai cũng biết Hứa Mục Chu, cho dù là cặp đôi mới cướp mới nhập ngũ không lâu, cũng biết anh là người yêu của trụ cột đoàn múa.

Khi nhìn thấy anh, tất cả sôi nổi chào hỏi anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối với đồng nghiệp của Tiêu Thanh Như, thái độ của Hứa Mục Chu cực kỳ tốt, chỉ sợ bản thân làm chuyện gì không đúng, hại vợ bị người ta khua môi múa mép.

Tiêu Thanh Như còn đang luyện tập trong phòng tập nhảy, Hứa Mục Chu đứng ở ngoài cửa sổ đợi cô.

Ánh mắt anh lướt qua qua đám người, dừng lại trên bóng người mảnh khảnh kia.

Mái tóc dài mượt mà được buộc chặt lên, búi thành hình cầu.

Dáng người thướt tha, đang chuyên chú trong bài tập múa.

Giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua bóng cây loang lổ, xuyên qua ô cửa sổ trong vắt, ấm áp chiếu lên trên người cô.

Toàn thân người phụ nữ được mạ một lớp ánh sáng, tựa như một con thiên nga trắng ưu nhã.

Cho dù đã từng xem dáng vẻ Tiêu Thanh Như nhảy múa vô số lần, Hứa Mục Chu vẫn không khống chế được mà bị hấp dẫn.

Khi nhảy múa, mị lực của cô tỏa ra bốn phía, không ai có thể sánh bằng.

Tình tố cuồn cuộn trong mắt, giống như hóa thành thực thể dán trên người Tiêu Thanh Như.

Khi động tác kết thúc cuối cùng hoàn thành, trong lòng Tiêu Thanh Như như cảm thận được nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với cặp con ngươi đầy tình yêu kia.

Người xung quanh nhìn theo ánh mắt của cô qua đó, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Đồng chí Hứa nhà cô sắp trở thành hòn vọng thê rồi kia."

"Bây giờ tôi mới biết, hai từ si hán có nghĩa là gì rồi. Thanh Như, tình cảm của hai người thật tốt."

"Người yêu của tôi sẽ không bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như vậy, nhìn dáng vẻ của Thanh Như là có thuật kiểm soát chồng, cô mau dạy chúng tôi bình thường cô dạy dỗ đồng chí Hứa như thế nào vậy?"

Tiêu Thanh Như bị người khác trêu chọc đến hai má đỏ bừng, giả vờ ho khan hai tiếng: "Nào có thuật kiểm soát chồng gì? Chẳng qua là tính cách của người yêu tôi hướng ngoại, có cái gì cũng sẽ thể hiện ra ngoài."

"Tính cách hướng ngoại cũng tốt mà, không như tôi mỗi ngày đều phải đoán tâm tư của đối phương, phiền đến c.h.ế.t mất."

Ngoài miệng nói lời oán giận, nhưng trong giọng điệu lại không có chút ghét bỏ nào.

Tiêu Thanh Như cũng không xem đó là thật, cười nói: "Trước kia là ai nói, chỉ thích bộ dáng ít nói ít cười của người yêu?"

"Hồi còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ thi thoảng cũng cảm thấy phiền phức."

Sợ bị Tiêu Thanh Như trêu ghẹo, người nọ nói: "Cô đi nhanh đi, nếu không đồng chí Hứa phải đợi đến sốt ruột."

Tiêu Thanh Như phất phất tay, liền rời đi.

Có thể là vì vừa rồi bị người khác trêu ghẹo nên khi nhìn thấy Hứa Mục Chu, mặt Tiêu Thanh Như vẫn đỏ bừng.

Rơi vào trong mắt Hứa Mục Chu, tựa như một quả táo mê người.

Nếu không phải bây giờ còn đang ở bên ngoài, anh thật sự muốn cắn một miếng.

Trong mắt người đàn ông giấu giếm tính công kích, làm người bên gối của anh, Tiêu Thanh Như tức nhận được tín hiệu ngay tức khắc.

Không nhịn được trừng mắt nhìn anh: "Chú ý tình hình."

Hứa Mục Chu cười cười: "Anh không hề làm gì cả, cũng không nói gì cả."

Bình Luận (0)
Comment