Tiêu Thanh Như nói trong lòng, anh thật sự chưa từng làm gì, cũng chưa từng nói cái gì, nhưng tất cả mọi thứ đều viết trong mắt anh.
Sợ chính mình sẽ c.h.ế.t chìm trong ánh mắt của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Nhìn hộp cơm anh cầm trên tay, biết hôm nay sẽ đến nhà ăn ăn.
"Đi thôi, đi chậm sẽ không có đồ ăn ngon đâu."
Hứa Mục Chu nhấc bước đuổi theo, hai người sóng vai nhau bước đi, thu hút không ít ánh mắt.
Khi bọn họ đến nhà ăn, ánh mắt đổ dồn lên người bọn họ càng nhiều hơn.
Chú ý tới Giang Xuyên đang ngồi trong góc, Hứa Mục Chu nghiêng nghiêng người, đưa Tiêu Thanh Như vào trong phạm vi bảo vệ, đồng thời, cũng ngăn chặn tầm mắt của Giang Xuyên.
Hiện giờ Giang Xuyên rất ít khi ăn cơm ở nhà ăn, bữa sáng và bữa trưa đều một mình giải quyết ở nhà ăn.
Không ngờ hôm nay lại may mắn, tình cờ gặp được Tiêu Thanh Như.
Vốn cho rằng trong nhà ăn có nhiều người, anh ta có thể nhân cơ hội này nhìn người trong lòng nhiều vài cái, không ngờ vẫn bị Hứa Mục Chu nhận ra.
Giang Xuyên cụp mắt xuống, không còn tự mình tìm phiền phức nữa.
Nếu như chọc cho Thanh Như phản cảm, thì mất nhiều hơn được.
Gọi đồ ăn xong, đi cùng Hứa Mục Chu đến bên cửa sổ.
Trước kia khi còn hẹn hò, Tiêu Thanh Như lúc nào cũng có thể phát hiện ra Giang Xuyên giữa đám đông chỉ bằng một cái liếc mắt.
Nhưng hiện tại, cho dù có đi ngang qua anh ta, Tiêu Thanh Như cũng không hề chú ý tới người này.
Trong lòng Giang Xuyên cảm thấy cay đắng, bởi vì hành động không đúng mực của anh ta, tình yêu của bọn họ không còn, tình bạn cũng không nốt.
Nếu không anh ta ngồi lù lù ngay đó, tại sao cô không nhìn thấy anh ta chứ?
Hứa Mục Chu ngồi đối diện Tiêu Thanh Như, nhìn thấy hết vẻ mặt của Giang Xuyên trong mắt.
Bây giờ hối hận, quá muộn rồi!
Thấy sắc mặt của anh không đúng, Tiêu Thanh Như quay đầu lại nhìn qua một vòng, sau đó lại nhàn nhạt thu tầm mắt.
"Sao phải so đo với người ngoài? Tức giận tổn thương thân thể."
Hứa Mục Chu mạnh miệng nói: "Không có phân cao thấp."
Tiêu Thanh Như bất đắc dĩ: "Nhanh ăn cơm đi."
"Vợ, ăn xong chúng ta lại đến bệnh viện kiểm tra xem, xem có cần điều chỉnh phương án trị liệu hay không."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chờ khi nào em nghỉ phép rồi đi."
"Đến lúc đó anh không đi với em được."
"Một mình em đi là được rồi."
Sự việc có liên quan đến sức khỏe của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu rất quan tâm, sẽ không để cô đi một mình.
"Hôm nay đi luôn đi."
"Vậy chờ em xin phép lãnh đạo cái, sau khi kiểm tra xong thì trở về đi làm."
Hứa Mục Chu ừ một tiếng, thấy cảm xúc của Tiêu Thanh Như tâm không vui, biết cô vì xin nghỉ phép mà sinh ra gánh nặng tâm lý.
Anh an ủi nói: "Em phải nghĩ như vậy nè, điều trị thân thể khỏe mạnh, trạng thái làm việc sau này sẽ càng tốt hơn, lần nghỉ phép này mới có giá trị."
Tiêu Thanh Như cong cong mắt: "Anh vẫn giỏi an ủi người khác."
"Anh chỉ nói sự thật."
Gắp miếng thịt trong hộp cơm cho Tiêu Thanh Như: "Mau ăn đi, ăn xong còn có thể về nhà chợp mắt trong chốc lát."
Giang Xuyên ngơ ngẩn nhìn bọn họ, hóa ra đây là trạng thái ở chung trong lén lút của bọn họ.
Lại nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại của mình, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Giang Xuyên bắt đầu đối diện với chính mình, nếu lúc trước không xảy ra việc với Đỗ Văn Thu, anh ta và Thanh Như sẽ thuận lợi kết hôn với nhau, cuộc sống sau kết hôn của bọn họ, sẽ hoàn thuận giống như trước mắt sao?
Vấn đề này, anh ta không thể nghĩ ra được đáp án.
Nhưng có một điều Giang Xuyên rất chắc chắn, Hứa Mục Chu là người chồng phù hợp hơn anh ta nhiều.
Khi ở bên cạnh Hứa Mục Chu, Thanh Như rất hạnh phúc.
Anh ta không thể sánh được với Hứa Mục Chu.
Thực sự thích một ai đó, hẳn nên mong muốn người đó sống hạnh phúc.
Sự không cam lòng trong lòng dần dần tiêu tan, Giang Xuyên cầm lấy hộp cơm, lặng lẽ rời khỏi nhà ăn.