Nụ cười ở khóe miệng của Tiêu Thanh Như càng đậm hơn, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: "Nếu anh ấy không xếp tớ thứ nhất, tớ sẽ không thèm gả cho anh ấy."
Tống Viện trêu chọc nói: "Sự thật chứng minh đồ ăn ngon luôn ở cuối cùng, ngàn vạn lần không thể sốt ruột."
"Cậu thì sao, tình hình với đồng chí Tần thế nào rồi?"
Tống Viện bỗng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thanh Như, cô ấy ấp úng nói: "Chỉ vậy thôi."
"Cậu làm chuyện gì xấu sao?" Vẻ mặt Tiêu Thanh Như hoài nghi: "Sao tớ thấy cậu có phần chột dạ?"
"Tớ có thể làm chuyện xấu gì được? Cậu đừng nghĩ linh tinh."
"Cô giáo Tống, cậu thật sự rất khác thường."
Tiêu Thanh Như là người từng trải, cô thấy vành tai Tống Viện đỏ như nhỏ máu, cô hỏi: "Hai người hôn rồi? Hay ôm?"
Mặt Tống Viện đỏ bừng, đây là năng lực của người đã kết hôn sao?
Hỏi những lời này mà mặt không đỏ tim không đẹp.
Bọn họ là bạn tốt đã có thói quen chia sẻ bí mật với nhau, lúc này Tống Viện không gạt Tiêu Thanh Như.
"Cậu đoán đúng rồi."
"Này cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm."
Ánh mắt Tống Viện trở nên ý vị thâm trường: "Xem ra cậu rất có kinh nghiệm."
Tiêu Thanh Như thản nhiên: "Không phải yêu đương sẽ như vậy sao, nếu không muốn thân mật với đối phương, có lẽ là có vấn đề."
Tống Viện vỗ ngực: "Tớ vốn cảm thấy bản thân cởi mở quá, bây giờ nghe cậu nói vậy, tớ an tâm hơn nhiều."
Vẻ mặt Tiêu Thanh Như đầy tò mò: "Có thể khiến cô giáo Tống có suy nghĩ vậy, xem ra chuyện không đơn giản."
Tống Viện buông tay: "Chuyện gì nên nói tớ đều nói rồi, nếu cậu vẫn nghĩ linh tinh thì tớ cũng hết cách."
Mặc dù Tiêu Thanh Như tò mò, nhưng cô không có thói quen đào bới, nên đề tài này cũng kết thúc.
"Tối nay tớ có thể ngủ ở nhà cậu không? Lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau."
Tiêu Thanh Như không có ý kiến: "Đúng lúc tớ ở nhà một mình cũng không có ai trò chuyện."
Hai người bạn tốt ở cùng với nhau sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nhớ lại lúc bọn họ còn nhỏ rồi nói đến bạn đời của nhau.
Cuối cùng còn nói đến Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu.
Tống Viện thấy tất cả mọi người đều có tin vui, cô ấy rất vui mừng, nhưng cũng thấy hơi mất mác.
Cô ấy cũng muốn mình và Tần Bắc là yêu đương quang minh chính đại.
Tiêu Thanh Như như đọc được suy nghĩ của Tống Viện, cô nói: "Tớ cảm thấy cậu có thể thẳng thắn với người nhà, bây giờ cậu không dám công khai, là vì sợ liên lụy đến gia đình. Có lẽ cậu có thể nói chuyện với cha mẹ, kinh nghiệm từng trải của bác trai bác gái phong phú hơn chúng ta, bọn họ cũng là người tiến bộ, tớ tin ông ấy sẽ cho cậu một lời khuyên đúng đắn."
Tống Viện ừ một tiếng: "Chờ tớ tìm cơ hội sẽ nói với bọn họ."
Tiêu Thanh Như không nói thêm gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười hai giờ rồi.
Hôm sau, Tiêu Thanh Như còn phải đi làm, Tống Viện không dám làm phiền cô nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mau ngủ đi, nếu để đồng chí Hứa nhà cậu biết tớ rủ cậu thức đêm, chỉ sợ sau này anh ấy sẽ không cho tớ vào cổng."
"Nào có khoa trương như vậy."
"Có!"
Mặc dù cơ hội tiếp xúc không nhiều, nhưng Tống Viện nhìn ra được, Hứa Mục Chu người này thương vợ đã thương vào tận trong xương cốt.
Người đàn ông như vậy tốt hơn Giang Xuyên vô số lần!
Nhà họ Giang cách đó không xa, Giang Xuyên vất vả lắm mới dỗ được đứa con tràn đầy năng lượng đi ngủ, anh ta bỗng hắt xì.
Anh ta nhớ tới Tiêu Thanh Như từng nói, hắt xì có nghĩa là có người đang nhớ mình.
Giang Xuyên không biết cô nghe được cách nói kỳ lạ này ở đâu, bây giờ anh ta ngẫm lại, cảm thấy cũng rất đúng.
Giang Xuyên ý thức được mình lại nghĩ đến Tiêu Thanh Như, anh ta lập tức cắt ngang suy nghĩ.
Bây giờ Thanh Như sống rất tốt, anh ta không có tư cách nhớ cô.