Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 248

Hết ngày nghỉ phép, Hứa Mục Chu phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Bởi vì đã có sự chuẩn bị trước, nên lúc tạm biệt nhau Tiêu Thanh Như không thấy buồn nhiều.

Cả đời dài như vậy, dù sao cũng phải làm quen.

Cô không nói gì, chỉ nói: "Đồng chí Hứa, em chờ anh về nhà."

Một câu chờ anh về nhà êm tai hơn tất cả những lời tâm tình.

Tim Hứa Mục Chu đã sớm mềm như nước, nhưng anh vẫn yêu cầu bá đạo: "Anh không ở nhà, em phải nhớ anh mỗi ngày."

Tiêu Thanh Như liên tục gật đầu: "Hứa ngày nào cũng sẽ nhớ anh."

"Anh cũng sẽ nhớ em."

"Đừng, nhiệm vụ quan trọng hơn, đừng để mình bị thương, nếu không em sẽ đau lòng."

Lần đầu tiên Hứa Mục Chu nghe thấy vợ mình nói đau lòng, tâm trạng anh rất tốt.

Nếu không phải sắp ra ngoài, anh rất muốn ngủ tiếp với vợ.

Hứa Mục Chu cười khẽ, anh sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Đừng lo, anh sẽ tùy tình hình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như ôm cổ người đàn ông: "Thật sự muốn trói anh bên cạnh cả đời."

Hứa Mục Chu vui vẻ, đây chính là cô vợ dễ thẹn thùng, dễ đỏ mặt của anh đó sao?

Lời nói can đảm như vậy, đến anh cũng không chống đỡ được.

Hứa Mục Chu cười khanh khách.

Cười đến nỗi n.g.ự.c cũng run rẩy theo: "Chờ chúng ta về hưu sẽ thực hiện được, anh rất chờ mong."

Anh hôn lên tóc Tiêu Thanh Như: "Vợ, anh đi đây."

"Vâng, anh chú ý an toàn."

"Anh sẽ."

Hứa Mục Chu không cho Tiêu Thanh Như đi tiễn, anh mang theo đồ dùng cá nhân rời khỏi nhà.

Dù thiếu một trong hai tổ ấm của hai người đều trở nên trống vắng.

Tiêu Thanh Như nằm trên giường ngủ một giấc.

Khi đã ngủ say, cô di chuyển đến vị trí bên ngoài mép giường, nằm lên gối đầu của Hứa Mục Chu, trên đó vẫn còn hơi thở của anh.

Mới xa nhau vài phút, Tiêu Thanh Như đã bắt đầu nhớ anh.

Mẹ Tiêu biết con rể phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bà bảo Tiêu Thanh Như dọn về nhà ở một khoảng thời gian, nhưng lại bị cô từ chối.

"Con ở nhà một mình còn không có ý định ăn cơm, dọn về nhà tốt biết bao, chờ Tiểu Hứa về thì lại dọn về."

Tiêu Thanh Như nói: "Nhân khoảng thời gian này con có thể học sống độc lập, con cảm thấy rất tốt."

"Nhà chúng ta cũng không phải không có ai, con học cái đó làm gì?"

Tiêu Thanh Như buồn cười, được người khác nuông chiều hết mực thật sự rất hạnh phúc.

Cô kéo cánh tay mẹ mình: "Biết nhiều cũng không thiệt, bây giờ con học cho có thêm kỹ năng, như vậy không phải mọi người cũng ít phải quan tâm hơn sao?"

Mẹ Tiêu thấy con gái thật sự muốn ở nhà ngang một mình, bà đành phải nói: "Vậy con hãy đến căn tin ăn, đỡ phải nấu cơm."

"Con sẽ tự nấu."

"Lúc dùng bếp lò phải cẩn thận, nhớ thông gió."

"Con biết rồi."

Mẹ Tiêu nói nhiều sợ phiền, nên bà cũng rời đi.

Cũng may lần này con rể đi làm nhiệm vụ không lâu, không giống lần trước, vừa đi là đi vài tháng.

Hứa Mục Chu không ở nhà, hàng ngày Tiêu Thanh Như đi làm, tan làm thì ra vườn rau nhổ cỏ, tưới nước.

Lớn như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên cô sống tự lập, cảm giác không tồi.

Thời gian cá nhân thì muốn làm gì thì làm.

Ngoại trừ thường xuyên nhớ đến Hứa Mục Chu, thì mọi chuyện vẫn ổn.

Hôm nay Tống Viện về viện gia chúc, cô ấy ăn tối xong thì đến nhà ngang tìm Tiêu Thanh Như.

"Lão Hứa nhà cậu mới đi được mấy ngày? Nhìn cậu xem, buồn bã ỉu xìu, sợ là tâm tư đều bay đến hết chỗ anh ấy rồi?"

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Quả thật rất nhớ anh ấy."

"Chậc, người đã kết hôn có khác, nói chuyện cũng không thèm giấu giếm."

"Cậu cũng đã nhìn ra rồi, nếu tớ giả bộ, không phải có vẻ dối trá sao?"

Tống Viện liếc cô: "Đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cậu đây là bị ảnh hưởng bởi anh ấy rồi."

Tiêu Thanh Như bật cười: "Câu này của cậu có cảm giác anh ấy không phải người gì tốt."

"Tớ cũng không nói vậy, đồng chí Hứa nhà cậu cùng lắm thì là mắt cao hơn đầu, con người vẫn rất tốt, tư tưởng giác ngộ cao, đối với bạn thân của cậu cũng rất trượng nghĩa, quan trọng nhất là, trong lòng anh ấy, cậu luôn xếp thứ nhất."

Bình Luận (0)
Comment