Vì thế bà dặn bọn họ tiêu tiền tiết kiệm, không được tiêu như nước, sau này còn rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền.
Cha Tiêu ngồi bên cạnh nghe, ông không nhịn được chen vào nói: "Bọn nhỏ tặng em thì em cứ nhận, cứ lải nhải nữa sợ lỗ tai bọn chúng mọc kén mất."
"Này, anh nhất định phải chống đối lại em sao?"
Vẻ mặt cha Tiêu vô tội: "Anh nói không đúng sao? Lúc em mua đồ cho chúng nó, nếu bọn nó lại nói là không cần tiêu linh tinh, em có tâm trạng gì?"
Mặc dù mẹ Tiêu biết lời chồng có lý, nhưng bà vẫn đáp lại đúng lý hợp tình: "Em đang dặn bọn họ đề phòng trước sau, bây giờ tiêu hết tiền, sau này cần dùng lại không có, không giống em với anh, già rồi mà vẫn có tiền tiết kiệm, chẳng bằng mau dùng hết đi."
Cha Tiêu bị nói vậy thì sửng sốt, lời này nghe cũng có vẻ có lý.
Ông yên lặng cầm báo đọc, không nói gì.
Mẹ Tiêu đắc ý hừ một tiếng, làm vợ chồng mấy chục năm, bà muốn bắt chẹt ông là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Thanh Như thấy dáng vẻ kiêu ngạo đó của mẹ thì buồn cười.
Trong đầu cô nghĩ, mấy chục năm sau, không biết cô và Hứa Mục Chu có như vậy không?
Mỗi ngày không có chuyện gì thì cãi nhau, nhưng lúc thực sự gặp chuyện, bọn họ sẽ dựa vào nhau.
Như có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu lén lút nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như.
Vài giây ngắn ngủi đủ để tim Tiêu Thanh Như đập nhanh thất thường.
Mẹ Tiêu cười cất đồ đi: "Hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm, anh con mang thịt dê về, chúng ta làm sủi cảo ăn."
Tiêu Thanh Như nói: "Đúng lúc hôm nay con lười nấu cơm, bọn con ở lại ăn ké."
Làm sủi cảo rất phức tạp, cả nhà đều ra tay.
Cha Tiêu phụ trách nhào bột, Hứa Mục Chu phục trách băm thịt và tán vỏ bánh, Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu thì gói sủi cảo.
Khi Tiêu Hoài Thư trở về thì nhìn thấy khung cảnh vui vẻ hòa thuận này.
"Con có cảm giác bị xa lánh."
Mẹ Tiêu giả bộ lấy chày đánh anh ấy: "Về nhà sẵn ăn, con còn không vui?"
"Vui chứ, sao không vui được?"
Tiêu Hoài Thư rửa tay, anh ấy hỗ trợ cho sủi cảo vào nồi.
Vài phút sau, người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau.
"Em rể, mấy ngày nữa cậu phải đi làm nhiệm vụ đúng không?"
“Ừ.”
Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, cô dùng ánh mắt để hỏi.
"Vẫn chưa quyết định thời gian, cho nên không nói với em."
Trong khoảng thời gian này, ngày nào hai người cũng gặp nhau, đột nhiên nghe tin Hứa Mục Chu phải đi làm nhiệm vụ, Tiêu Thanh Như không nỡ.
Nhưng cô biết đó là trách nhiệm của anh, không thể tùy hứng.
"Em chờ anh về."
Hứa Mục Chu ừ một tiếng, anh gắp sủi cảo cho Tiêu Thanh Như.
Mặc dù không nỡ tách khỏi vợ, nhưng vì tương lai của bọn họ, anh phải cố gắng phấn đấu.
"Em rể, hay là chúng ta đổi cho nhau? Tôi xin lãnh đạo cho đổi nhiệm vụ lần này."
Bởi vì Tiêu Hoài Thư suốt ruột chuyện được điều đến Bắc Kinh, bây giờ anh ấy muốn biểu hiện tốt, lấy nhiều công lao hơn.
Cha Tiêu vỗ bàn: "Đổi gì mà đổi? Tưởng đó là nhà mình sao?"
Lúc này cha Tiêu rất uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiêu Hoài Thư cũng biết mình nói sai, anh ấy vội ngồi thẳng lưng, thái độ đoan chính: "Kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức."
Mẹ Tiêu thấy không khí không còn thoải mái như vừa rồi, bà hòa giải: "Lúc ăn cơm không nói chuyện công việc, nếu không mấy người dọn ra ngoài đi."
Ở cái nhà này, mẹ Tiêu là người đứng đầu, không ai dám không nghe lời bà.
"Ăn đi."
Bà gắp cho mỗi người bọn họ thêm mấy cái sủi cảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dần dần không khí lại dịu xuống.