Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 246

Mẹ Tiêu đi Bắc Kinh, vừa đi là đi nửa tháng.

Khi trở về còn mang rất nhiều đồ cho bọn Tiêu Thanh Như.

"Đồ ăn đều là bà thông gia mua cho mấy con, nếu không phải gà trong nhà con chưa lớn, có lẽ bà ấy cũng bảo mẹ mang về."

Tiêu Thanh Như nghĩ đến cách làm việc của mẹ chồng thì cô tỏ vẻ đồng ý.

Ngoại trừ đồ ăn, mẹ Tiêu còn mua cho Tiêu Thanh Như một cái đồng hồ.

"Mấy hôm trước Thu Thu được nghỉ, bọn mẹ đi đến trung tâm mua sắm, mẹ mua cho con bé một cái đồng hồ, nhân tiện cũng mua cho con một cái, cái đồng hồ cũ này con đeo được mấy năm rồi, nên thay rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như rất vui khi được nhận quà.

Cô lập tức thay cái mới: "Mẹ, mắt nhìn của mẹ tốt thật đó, con rất thích loại nhỏ nhắn xinh xắn này."

Mẹ Tiêu thấy con gái thích quà mình tặng thì cũng rất vui vẻ.

"Ánh mắt mẹ tốt gì đâu, đều là Thu Thu chọn đó."

"Xem ra hai người ở chung rất tốt, còn gọi nhũ danh của nhau rồi."

Mẹ Tiêu cười toe toét: "Lần này anh con tìm đúng người rồi, mẹ thấy Thu Thu là một cô gái rất giỏi, về sau có con bé quản anh con, mẹ và cha con cũng không cần bận tâm nữa."

Tiêu Thanh Như cười nhạo: "Đây là mẹ đang giao trọng trách giáo dục con trai cho chị dâu tương lai đó sao."

Mẹ Tiêu hết cách, bà nói: "Con cái lớn rồi không nghe lời cha mẹ nói, trừ chị dâu ra, còn có ai quản được thằng bé?"

Tiêu Thanh Như lại hỏi: "Mọi người bàn bạc chuyện của anh con và chị dâu thế nào rồi, vẫn phải trì hoãn sao?"

"Dự định cuối năm nay sẽ để bọn họ đính hôn, nếu biểu hiện của anh trai con tốt, trong hai năm có lẽ sẽ được điều đi Bắc Kinh."

Về chuyện này thì Tiêu Thanh Như chắc đến tám chín phần.

Mặc dù ngày thường anh trai cô có hơi phất phơ, nhưng trong công việc thì rất nghiêm túc, vài năm nay nhận được khá nhiều công lao.

Nếu anh ấy nộp đơn, chắc chắn tổ chức sẽ cân nhắc đến.

Sau khi đến Bắc Kinh gặp thông gia, trong lòng mẹ Tiêu càng nắm chắc hơn.

Mặc dù không có cách kết hôn ngay lập tức, nhưng thời gian và khoảng cách không phải là vấn đề.

Chỉ cần chờ một chút, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Mẹ Tiêu đưa đồ xong thì trở về nhà.

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như, anh xin lỗi cô: "Từ khi chúng ta yêu nhau đến nay, anh còn chưa tặng quà cho em."

"Không phải anh tặng em chocolate sao? Còn mấy thứ linh tinh nữa, tặng cũng không ít đâu."

"Mấy cái đó không tính."

Hứa Mục Chu vuốt ve cổ tay Tiêu Thanh Như: "Mua đồng hồ nên là chuyện của anh, không ngờ mẹ lại phải tiêu tốn."

"Đều là người một nhà, không cần so đo như vậy, lần sau chúng ta vào thành phố, có thể mua quần áo và giày cho mẹ là được rồi."

Mua một cái đồng hồ ít nhất cũng tốn hơn một trăm đồng.

Một khoản tiền lớn như vậy, không phải ai cũng bỏ ra được.

Hứa Mục Chu ôm chặt Tiêu Thanh Như hơn, anh nói những lời từ nội tâm: "Cha mẹ đối xử với em rất tốt, sau này chúng ta phải hiếu thuận với họ."

Tiêu Thanh Như giận dỗi nhìn anh: "Đó không phải việc nên làm sao?"

Cô nhìn đồng hồ mới, càng nhìn càng thích.

Tiêu Thanh Như cất đồng hồ cũ vào ngăn kéo, cô định sau này sẽ đeo chiếc đồng hồ mới này.

Đây là tấm lòng của mẹ, nếu cô không cần, ngược lại sẽ phụ tấm lòng của mẹ.

Hứa Mục Chu ghi tạc chuyện này trong lòng.

Dành dụm ngày nghỉ hai tháng, chỉ để có được một ngày nghỉ với Tiêu Thanh Như, sau đó họ cùng vào thành phố.

Mẹ Tiêu nhận được quà của bọn họ, bà vừa vui vẻ vừa tiếc vì bọn họ tiêu tiền.

Vợ chồng son mới đi làm được vài năm, trong tay tích được bao nhiêu tiền chứ?

Vẫn nên tiêu tiết kiệm hơn.

Bình Luận (0)
Comment