Tống Viện quay lại đội sản xuất, lần này Tần Bắc vẫn đợi cô ở giữa đường.
Hai người vừa tới nơi, Tống Viện bỗng nói: “Cha mẹ em đã biết chuyện chúng ta hẹn hò rồi.”
Bàn tay cầm tay lái xe đạp của Tần Bắc siết chặt, trái tim như nhảy vọt tới tận cổ họng, anh ấy hỏi với giọng căng thẳng: “Bác trai bác gái nói sao?”
Tống Viện chớp chớp mắt, cố tình trêu Tần Bắc.
“Anh đoán xem.”
Sao anh ấy dám đoán mấy chuyện kiểu này dựa trên suy nghĩ của mình được chứ?
Tần Bắc cúi đầu nói: “Đừng chọc anh.”
Có thể vì quá căng thẳng nên giọng Tần Bắc hơi run nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Tống Viện thấy anh ấy có biểu hiện khác thường như vậy.
Cuối cùng, Tống Viện không đành lòng nhìn Tần Bắc lo lắng cảnh giác nên cũng không úp mở nữa mà nói thẳng: “Cha mẹ em đồng ý.”
Tần Bắc không dám tin: “Đồng ý việc chúng ta hẹn hò ư?”
Tống Viện hất cằm, sau đó ừ một tiếng.
“Sau này chúng ta có thể hẹn hò một cách quang minh chính đại rồi, không cần sợ bị người ta phát hiện, cũng không cần để ý mấy lời đồn nhảm nhí bên ngoài nữa.”
Theo góc nhìn của Tống Viện, ngoài bạn bè người thân ra thì bọn họ có thể coi lời mấy người khác nói như gió thoảng bên tai.
“Đồng chí Tần, anh phải biểu hiện cho tốt vào đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Niềm vui bất ngờ như cướp mất tâm trí của Tần Bắc, anh ấy tự hiểu là điều kiện của mình không tốt, người lớn nhà họ Tống thấy không hài lòng về anh ấy cũng là lẽ tất nhiên.
Nhưng thật không ngờ họ lại đồng ý!
Tần Bắc sợ mình nghe lầm nên cố tình hỏi lại lần nữa: “Bọn họ đồng ý thật sao?”
“Em nói dối anh làm gì?”
Tần Bắc cười: “Dù là nói dối hay không thì anh vẫn coi là thật.”
Đây là lần đầu tiên Tống Viện thấy Tần Bắc cười tươi như vậy, cô ấy xoa cánh tay: “Anh đừng cười, em thấy sợ.”
Tần Bắc khẽ xoa đầu Tống Viện: “Sợ cái gì? Anh đâu ăn thịt em.”
“Trông còn đáng sợ hơn cả ăn thịt người ý.”
Tần Bắc sờ mặt mình: “Thật sự đáng sợ thế sao?”
Tống Viện đáp: “Cũng có thể là do em chưa quen, hay là anh thử cười nhiều hơn nữa xem? Em nhìn quen rồi sẽ không thấy sợ nữa.”
“Nếu em thích thì anh sẽ học.”
Tống Viện mỉm cười: “Không cần làm lố quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Khoé miệng Tần Bắc khẽ nhếch, có thể là vì tâm trạng đang tốt nên anh ấy nhận ra việc cười rất đơn giản, cũng không có gượng gạo như tưởng tượng.
Để ý đến động tác nhỏ của Tần Bắc, đôi mắt Tống Viện ngập ý cười.
Mặc dù người đàn ông này không hiểu thế nào là lãng mạn, cũng không biết cách ăn nói nịnh nọt như mấy người khác, dỗ dành cô ấy vui vẻ.
Nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là Tống Viện lại thấy an toàn.
Đây chưa chắc là không phải một kiểu hạnh phúc.
Bởi vì người nhà họ Tống đã chấp thuận nên lần này hai người không tách nhau ra nữa mà cùng nhau quay lại đội sản xuất.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, không hề cố gắng duy giữ khoảng cách.
Ban đầu mọi người không phản ứng.
Cảm thấy có lẽ họ gặp nhau giữa đường, trường học và nhà họ Tần nằm cùng phía, với lại trước đây Tống Viện từng mượn phòng bếp nhà họ Tần, hai người kết thân cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nhìn kỹ, Tần Bắc đang dắt xe đạp Tống Viện, thỉnh thoảng anh ấy còn quay đầu nhìn đồng chí nữ.
Tình huống này có gì đó không ổn.
Sự tò mò cùng xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.
Không lẽ Tần Bắc với cô giáo Tống đang hẹn hò?
Họ rất muốn hỏi nhưng lại sợ nói sai gì đó chọc giận Tống Viện, cuối cùng chỉ đành cố nhịn.
Dưới con mắt chú ý của tất cả mọi người, hai người càng đi càng xa, cuối cùng là biến mất ở chỗ ngoặt.