Đưa Tống Viện về trường học xong, Tần Bắc muốn rời đi.
Nghe nói anh ấy muốn lên núi lấy củi, Tống Viện cũng muốn đi cùng.
"Nếu hai người đi thì sẽ lấy được nhiều hơn."
Tần Bắc không đồng ý: "Loại việc nặng này cứ giao cho anh, em ở lại trường đi, ngày mai lại phải dạy rồi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt."
"Em sẽ không kéo chân sau anh đâu."
"Không phải vấn đề kéo chân sau hay không."
Tần Bắc ôn tồn nói: “Việc anh có thể giúp em cũng không nhiều, cho anh một cơ hội để thể hiện, được không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Âm cuối lưu luyến dịu dàng, lỗ tai Tống Viện bắt đầu nóng lên.
Cô ấy thầm mắng mình không có tiền đồ, sao có thể dễ dàng bị anh khiêu khích như vậy?
Cô ấy tùy tiện gật đầu: "Vậy em không khách sáo với anh nữa."
Khóe miệng Tần Bắc hơi cong lên: "Không có việc gì, sau này em có thể sai bảo anh thỏa thích."
Nếu còn cứ rề rà nữa thì sẽ hết ngày mất.
Mặc dù anh ấy rất muốn ở bên Tống Viện thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt.
"Anh đi trước nhé?"
"Ừ, anh đi đi."
Anh ấy lưu luyến nhìn Tống Viện mấy lần, rồi quay người rời đi.
Tống Viện vui vẻ, trước kia Tần Bắc khó gần muốn chết, không ngờ khi cả hai hẹn hò rồi, anh ấy lại giống như biến thành một người khác vậy.
Còn rất thú vị nữa chứ.
Tần Bắc đi rồi, một mình Tống Viện ở ký túc xá không có việc gì làm, bèn đi qua bên cạnh tìm Tần Thiên, dạy thêm cho thằng nhóc.
"Chị, đây là gì thế?"
"Trong khoảng thời gian này em biểu hiện rất tốt, đây là phần thưởng dành cho em."
Tần Thiên biết trường sẽ có phần thưởng cho ba học sinh đứng đầu, nhưng cậu không phải là học sinh chính thức, làm sao có thể nhận đồ của chị?
Thằng bé xua tay liên tục, nói: "Em không thể nhận được, chị thưởng mấy cái này cho người khác đi."
"Những gì chị dạy em em đã học được hết, còn thi được hai trăm điểm, đây là món quà em đáng được nhận."
"Nhưng em chưa đóng học phí."
"Anh em đóng giúp em rồi, vừa rồi còn đi lấy củi giúp chị nữa."
Nhìn thấy thằng nhóc thả lỏng, Tống Viện đổi đề tài.
"Hôm nay chị sẽ dạy em một bài mới, em phải nghiêm túc học đấy."
Tần Thiên lập tức ngồi thẳng lưng nói: "Cô Tống, chúng ta bắt đầu vào học thôi."
Tống Viện mỉm cười, bắt đầu dạy toán cho thằng bé.
Tần Thiên nghiêm túc nghe giảng, đầu óc cũng rất linh hoạt, còn biết suy một mà ra ba.
Bất giác, một tiếng trôi qua.
Năng lượng của trẻ con có hạn, học lâu như vậy nên cho thằng nhóc được nghỉ ngơi một chút.
Tống Viện đang muốn quay lại trường học, thì bị Tần Thiên gọi lại.
“Chị, hôm nay chị ở lại nhà em ăn cơm đi, hai con gà mái nhà em đẻ trứng rồi, mấy hôm nay có rất nhiều trứng gà."
Tần Thiên đầy mong đợi nhìn Tống Viện, ánh mắt sáng ngời, nhìn ra được thằng bé rất muốn cô ấy ở lại.
Tống Viện đồng ý: “Cung kính không bằng tuân mệnh."
Tần Thiên nghe xong thì rơi rơi vào trong sương mù, thằng nhóc chỉ biết chị đã đồng ý ở lại nhà cậu ăn cơm.
"Chị, ngoài trứng gà ra chị còn muốn ăn gì nữa? Mảnh ruộng nhà em còn có cải trắng, bí đỏ, ớt..."
“Vậy thì ăn sủi cảo nhân trứng và cải trắng đi."
Tần Thiên xấu hổ gãi đầu: "Nhà em không có bột mì, chị, chờ anh em về đi công xã mua được không?"
Bột mì trắng và gạo đắt hơn lương thực phụ (ngô, khoai, sắn...), nên anh em nhà họ Tần hiếm khi ăn bột mì trắng và gạo.
Đối với nhiều người mà nói, mùi vị của thức ăn không quan trọng, quan trọng là có thể lấp no bụng.
Tống Viện nói: “Lương thực phụ cũng có thể làm sủi cảo được, em đi nhổ mấy cây củ cải trắng về đi, bột bánh cứ giao cho chị."
"Dạ!"
Tần Thiên không chút đề phòng, lấy chìa khóa từ góc sân ra, đưa cho Tống Viện.
“Chị, lương thực để trong tủ, chị tự lấy nhé.”
Tống Viện trêu chọc thằng nhóc: “Em không sợ chị trộm lương thực nhà em à?"