“Không sợ!” Thằng nhóc lắc đầu thật mạnh.
"Em tin tưởng chị, chị rất vui, nhưng tùy tiện tin tưởng người khác không phải là điều tốt, bất cứ lúc nào em cũng phải cẩn thận hơn."
Tần Thiên gãi gãi đầu, cười nói: "Chị dạy bọn em làm người phải chính trực lương thiện, cho nên em chắc chắn chị cũng là người như vậy, em tin tưởng chị."
Trẻ con vẫn có chút ngây thơ, Tống Viện cũng không nói nhiều nữa.
"Chị, vậy em đi nhé?"
Tống Viện gật đầu: "Nhổ xong thì về ngay nhé."
"Em biết rồi ạ."
Mảnh đất cách nhà không xa, chỉ mất năm phút đi bộ.
Tống Viện về ký túc xá một chuyến, cầm một ít bột mì qua, một nửa bột mì với một nửa lương thực phụ, ăn mới không bị nghẹn.
Mới làm vỏ bánh xong thì Tần Thiên trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ấy, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói, lông mày nhíu lại, trông dáng vẻ vô cùng xoắn xuýt.
"Em muốn nói gì à?"
"Chị, bọn họ nói chị và anh trai em đang hẹn hò, là thật ư?"
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của thằng nhóc, Tống Viện khó hiểu cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô ấy biết đội sản xuất có một số người lắm mồm, cũng biết sau này chuyện giữa mình và Tần Bắc cũng không thể giấu được.
Nhưng không ngờ chưa đến nửa ngày, đã truyền đến tai thằng nhóc.
"Chị ơi, có phải thật không ạ?"
Tống Viện hỏi thằng nhóc: “Em muốn chị và anh trai em hẹn hò không?"
"Muốn ạ!"
"Vậy thì chúc mừng em, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, sau này chị sẽ là chị dâu của em."
Tần Thiên vui mừng nhảy cẫng lên hai cái.
Tốt quá rồi.
Chị sẽ là chị dâu của cậu.
Sau này bọn họ sẽ trở thành người một nhà rồi!
Nhìn thấy thằng nhóc vui vẻ, Tống Viện không khỏi bật cười.
Tần Bắc chỉ có một người thân là thằng nhóc, bất kể lý do là gì, cô ấy cũng muốn sống chung vui vẻ với thằng nhóc.
"Chị, vậy từ giờ em sẽ gọi chị là chị dâu nhé?"
Tống Viện xấu hổ nói: “Gọi giờ luôn thì có hơi sớm quá."
"Vậy thì khi nào em mới có thể đổi cách gọi?"
"Đến khi anh chị kết hôn."
"Khi nào anh chị kết hôn?"
Thằng nhóc vừa hỏi câu này xong, đúng lúc Tần Bắc cũng trở về, ánh mắt anh ấy lấp lánh nhìn Tống Viện.
Anh ấy cũng muốn biết, khi nào bọn họ mới có thể kết hôn?
Tống Viện giả ho một tiếng, nói: "Thuận theo tự nhiên, khi thời cơ đến, đương nhiên là kết hôn rồi."
Tần Thiên ồ một tiếng, muốn hỏi lại.
Thằng nhóc bị Tần Bắc ngăn lại: "Trẻ con không được hỏi nhiều."
"Vâng ạ."
Thằng nhóc ôm cải trắng đi ra ngoài, chủ động nhận công việc rửa rau.
Trong phòng bếp, Tống Viện hỏi Tần Bắc: “Anh có để ý không?"
Tần Bắc lắc đầu: "Bác trai bác gái đồng ý cho anh và em hẹn hò, đã là mừng lắm rồi, bây giờ kết hôn quả thực có hơi vội vàng, cứ để hai vị trưởng bối khảo sát chút nữa đi."
"Anh có thể nghĩ như vậy, em yên tâm rồi."
Tần Bắc nhếch miệng: "Anh cũng không phải là người không nói phải trái, em đừng có gánh nặng trong lòng."
"Em thì có gánh nặng gì được chứ? Em cũng không vội gả."
Trong mắt người đàn ông lộ ra nụ cười, Tần Bắc cúi đầu hôn lên trán Tống Viện: “Là anh nóng lòng muốn cưới em về nhà.”
Trong lòng Tống Viện cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại lo bị Tần Thiên nhìn thấy.
Cô ấy trừng mặt nhìn anh ấy: “Ở nhà còn có trẻ con đấy, chú ý hình tượng của mình một chút."
"Anh biết rồi mà!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, yêu nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau mà không có gánh nặng tâm lý nào.
Phải nói rằng, có người nhà ủng hộ thì cũng tốt hơn.