Tần Bắc đi rửa tay rồi vào bếp giúp nấu ăn.
Hai người bọn họ, một người cán vỏ sủi cảo, một người làm nhân sủi cảo, sau đó gói lại với nhau.
Tần Thiên cũng muốn góp vui, nhưng lại bị anh trai đuổi ra khỏi bếp.
Thằng nhóc chỉ có thể ra cửa đào giun, cho gà mái ở nhà ăn, để nó đẻ nhiều trứng hơn, dành được nhiều lại có thể mời chị ăn cơm.
Sau khi tham gia công tác, ngày thường Tống Viện đều tự mình nấu ăn, đã quen với việc nấu nướng, lúc này làm sủi cảo cũng rất nhanh nhẹn.
Mấy phút đã làm xong.
Vừa cho sủi cảo vào nồi, Tần Thiên đã chạy trở về.
Thằng nhóc đứng bên bếp lửa, cố gắng nhón chân nhìn những chiếc sủi cảo trong nồi.
Tần Bắc sợ thằng nhóc bị bỏng, trầm giọng mắng: "Đừng lại gần."
"Vâng."
Thằng nhóc ngoan ngoãn lùi lại nửa bước.
Mũi thằng nhóc giật giật: “Thơm quá.”
Tống Viện cười nói: "Vậy lát nữa em có thể ăn nhiều một chút."
Thằng nhóc dùng sức gật đầu: "Dạ!"
Sủi cảo nhanh chóng chín, Tống Viện đang định lấy ra, lại bị Tần Bắc ngăn lại: "Để anh."
Vì vậy, giống như Tần Thiên, Tống Viễn ngoan ngoãn lùi lại, nhường vị trí của mình cho Tần Bắc.
Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Tần Bắc có chút dở khóc dở cười: "Hai chị em ngồi xuống trước đi."
Tần Thiên là một đứa trẻ nhanh nhẹn, vội vàng nói: "Em đi dọn bát đĩa lên bàn."
Tống Viện nói: “Em về phòng một cái, sủi cảo chấm giấm sẽ ngon hơn."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời đi.
Không đến ba phút, cô ấy đã quay trở lại.
Sủi cảo nóng hổi được lấy ra khỏi nồi, bởi vì dùng lương thực phụ, nhìn không được bụ bẫm đáng yêu như sủi cảo bột mì.
Nhưng ăn vẫn rất ngon.
Tần Thiên nheo mắt, chị đúng là lợi hại, có thể dùng lương thực phụ làm ra sủi cảo ngon như vậy.
Thằng nhóc nghĩ trong đầu, sau này phải đào nhiều giun hơn, để gà mái đẻ thêm trứng, như vậy mới có thể thường xuyên ăn sủi cảo nhân trứng.
Đây là lần đầu tiên Tần Bắc ăn đồ Tống Viện làm, ngay cả canh cũng có mùi vị hảo hạng.
Nhìn thấy anh ấy tâng bốc như vậy, Tống Viện không khỏi nói: "Trước kia ở nhà mẹ em toàn chê em nấu ăn không ngon, hai anh em các anh khen ngợi như thế, khiến em cũng tìm được chút tự tin."
Tần Bắc còn chưa kịp khen ngợi, Tần Thiên đã cười nói: "Đồ ăn chị làm là ngon nhất, còn ngon hơn cả anh trai em nhiều."
"Thằng nhóc nhà em, học được ở đâu cái kiểu đạp người này nâng người khác thế hả?"
Tần Bắc làm bộ muốn đánh thằng nhóc, thằng nhóc lại cười tránh, nói: "Ăn xong cơm hai anh chị nấu rồi, em chỉ có thể đưa ra so sánh như vậy."
Bầu không khí vốn đang thoải mái, bởi vì câu nói vô ý của trẻ con, chợt ngưng trệ trong giây lát.
Tống Viện lén quan sát vẻ mặt của Tần Bắc, thấy vẻ mặt anh ấy không thay đổi, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương, cô ấy không khỏi đau lòng.
Cô ấy gắp cho hai anh em mỗi người mấy cái sủi cảo: “Ăn mau đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
"Cảm ơn chị."
Tần Thiên không suy nghĩ nhiều, ăn đến mặt đầy thỏa mãn.
Tống Viện đưa tay xuống gầm bàn nắm tay Tần Bắc, im lặng an ủi anh ấy.
Đang định rút trở về thì bị người đàn ông nắm ngược lại.
Không giãy ra được, chỉ có thể để mặc anh ấy.
Nội tâm Tần Bắc mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Tống Viện, anh ấy không dám để lộ bản chất thật của mình.
Chỉ sợ dọa cô ấy sợ.
Lúc này anh ấy lại thả lỏng mình, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô ấy.
Tần Bắc thầm nghĩ, mình vẫn rất may mắn, gặp được người tâm hồn* phù hợp với mình.
*Chỉ nội tâm, tinh thần, tư tưởng.
Tần Bắc nhìn thấy sự bỏ ra của Tống Viện, quyết định sau này phải cố gắng hết sức yêu chiều cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ cứ nắm tay nhau như vậy, chầm chậm ăn hết sủi cảo trong nồi.
"Anh, anh và chị đi làm việc đi, em rửa bát cho."
Tần Bắc: ". . . "
Anh ấy tự nhủ, lời nói của trẻ con vô tư.
Không nên suy nghĩ nhiều.
"Làm việc chăm chỉ."
"Anh biết rồi."
Tống Viện phải về trường học, Tần Bắc đưa cô ấy đi, nhân tiện vác cho cô ấy hai bó củi lớn.
"Dùng hết rồi anh lại lấy cho em, phòng bếp này nhỏ quá, không để được nhiều."
"Ừ, bằng này em đã dùng được rất lâu rồi."
Tần Bắc lại nói: "Nếu không sau này em về nhà ăn cơm đi? Cũng không phải tự mình nấu nữa."
Tống Viện dí n.g.ự.c anh ấy: “Anh chê đội sản xuất chưa đủ đề tài để bàn tàn à?"
Tần Bắc nắm tay cô ấy lại: “Cho dù em không về nhà ăn cơm, bọn họ cũng sẽ nói.”
"Vậy cũng khác."
Tống Viện nghĩ thỉnh thoảng đến đó ăn một hai lần cũng được, nhưng ăn ở nhà anh ấy mãi cũng không thích hợp.
Mặc dù bây giờ bọn họ đang hẹn hò, nhưng còn chưa kết hôn, còn quá sớm để bắt đầu sống chung.
Tần Bắc cũng không miễn cưỡng cô ấy: "Sau này anh sẽ mang bữa sáng cho em, em có thể ngủ thêm mấy phút, nếu không lên lớp sẽ không có tinh thần."
Lần này Tống Viện không từ chối nữa, nhận ý tốt của anh ấy: "Bữa sáng không cần làm quá phức tạp đâu, cháo ngũ cốc, bánh ngô hay bánh bao cũng được."
Đây là những món ăn mà nhà bình thường hay ăn, hai anh em Tần Bắc cũng ăn như thế.
Sợ anh ấy lại tốn thời gian, phí sức vì cô, lúc này Tống Viện mới nói như vậy.
Có được người yêu hiểu lòng người như vây, Tần Bắc cảm thấy cuộc đời này mình không cầu gì khác nữa.
Lúc này trời còn chưa tối, rất nhiều người nhìn thấy Tần Bắc đi vào trường học.
Anh ấy không thể ở lại lâu, ôm Tống Viễn một cái, nói: “Chờ lát nữa anh lại tìm em."