Hứa Mục Chu tỉnh lại trong hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thanh Như, còn nghe thấy tiếng khóc của cô.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
"Vợ, em đừng khóc."
Giọng nói của Hứa Mục Chu rất nhỏ, nhưng lại truyền vào trong tai Tiêu Thanh Như, vô cùng rõ ràng.
Thấy anh tỉnh lại, cô vội vàng lau nước mắt.
Ngăn cản tay anh muốn giơ lên, nói: "Đừng cử động, trên người anh bị thương."
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu càng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
"Đừng khóc, đừng khóc. . ."
Tiêu Thanh Như không muốn khóc, không muốn để anh lo lắng.
Nhưng vừa nghe được giọng nói của Hứa Mục Chu, nước mắt lại càng không thể kiềm chế được.
Chất lỏng nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Hứa Mục Chu.
Rất nóng, rất nóng.
Hứa Mục Chu bắt đầu lo lắng, muốn ôm Tiêu Thanh Như, an ủi cô.
Nhưng anh phát hiện, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể cử động nửa người dưới của mình.
Dù anh có cố gắng thế nào, cũng không chút phản ứng.
Thậm chí một chút cảm giác cũng không có.
Sự hoảng loạn ập đến, chuyện này là sao?
Ý chí kiên cường của anh cuối cùng cũng chiến thắng thuốc mê, Hứa Mục Chu lại thử cử động hai chân.
Kết quả vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay cả chân của anh cũng không cảm giác.
Hứa Mục Chu nuốt nước bọt, hình như anh đã biết tại sao vợ mình lại khóc rồi.
Đột nhiên, toàn thân anh xẹp xuống, không muốn giãy giụa muốn ngồi dậy nữa.
Tiêu Thanh Như cúi người, dựa gần vào Hứa Mục Chu.
"Anh vừa mới phẫu thuật xong, đừng có cử động, nếu không vết thương sẽ bị rách đấy."
Hứa Mục Chu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi máy bay rơi.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, sau đó lại trầm xuống.
"Vợ, chân của anh..."
"Không sao đâu, nếu ở đây không chữa được thì chúng ta về Bắc Kinh, một ngày nào đó anh sẽ lại đứng lên được thôi."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hứa Mục Chu biến mất, mặc dù Tiêu Thanh Như không thể chịu đựng cùng, nhưng cũng cảm thấy mình như mất nửa cái mạng.
Trong lòng cô đau như d.a.o cắt.
Nếu như có thể, ở lúc này, cô không muốn nói cho Hứa Mục Chu sự thật tàn khốc này.
Nhưng cô biết tính khí của anh, việc giấu anh cũng giống như dùng d.a.o cùn cắt thịt vậy.
Hứa Mục Chu im lặng, Tiêu Thanh Như không biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Dù tương lai có như thế nào, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh Hứa Mục Chu.
Người đàn ông đang xuất thần, tỉnh táo lại.
Như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng, Hứa Mục Chu cẩn thận nắm ngược lại tay Tiêu Thanh Như: “Vợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đúng không?”
"Ừ, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt Hứa Mục Chu, dịu dàng nói: “Chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, dù là vì em, anh cũng phải phấn chấn lên, mau khỏe lại, được không?"
Hứa Mục Chu không biết mình có thể khỏe lại hay không, chôn sâu những cảm xúc tiêu cực vào trong lòng.
Chỉ nói nhất định sẽ khỏe.
Sau khi bị thương nặng, còn trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, theo lý Hứa Mục Chu phải mệt lắm rồi, nhưng anh vẫn luôn tỉnh táo, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như.
Cho dù anh không nói gì, Tiêu Thanh Như cũng biết trong lòng anh không hề bình tĩnh.
Sương mù bao trùm mỗi một người.
Bên ngoài ánh mắt trời chói gắt.
Trong phòng bệnh lại lạnh như băng.