Dù sao anh cũng bị thương nặng, khí lực có hạn, Hứa Mục Chu bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là tay anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như, không buông ra.
Tiêu Thanh Như không động đậy, kệ cho anh nắm tay.
Lúc Hứa Mục Chu không nhìn thấy, Tiêu Thanh Như mới bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Cô tin chắc mình có thể đồng cam cộng khổ với Hứa Mục Chu, nhưng cô không biết chờ đợi họ ở tương lai là gì.
Cảm giác bất an này ăn sâu vào xương tủy, lần đầu tiên Tiêu Thanh Như cảm thấy bất lực.
Trước kia toàn là Hứa Mục Chu bảo vệ cô, hiện tại hai người đổi vị trí, Tiêu Thanh Như mới biết khó khăn cỡ nào.
Hóa ra, làm trụ cột thực sự không dễ dàng như vậy.
Cũng không ung dung như tưởng tượng.
Giang Xuyên đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thanh Như.
Sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Hứa Mục Chu, trong mắt tràn ngập sự đau khổ.
Anh ta lại một lần nữa nhận ra, trong trái tim cô gái mình yêu tràn ngập hình bóng của một người đàn ông khác.
Và anh ta, không có cơ hội nào chen chân vào nữa.
Sau khi đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình, biết mình không giúp được gì, Giang Xuyên rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, anh ta còn ở bệnh viện gây ấm ức cho người khác nữa, vậy là anh ta không đúng rồi.
Khi cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư đến, Hứa Mục Chu vẫn chưa tỉnh.
Trong lòng hai người đều khó chịu, nhưng đã cố gắng hết sức để kiềm chế.
Bọn họ đều là quân nhân, luôn chuẩn bị tinh thần trước mỗi khi đi làm nhiệm vụ.
Tiêu Hoài Thư nhìn thấy em gái mình khóc đến mắt vừa đỏ vừa sưng, muốn an ủi em gái, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu lúc đó, người đi làm nhiệm vụ là anh ấy, liệu kết quả có khác không?
Hứa Mục Chu không chỉ là em rể của Tiêu Hoài Thư, mà còn là bạn thân của anh ấy.
Người vốn luôn toàn năng, đột nhiên ngã xuống, ngoài đau lòng ra, Tiêu Hoài Thư còn cảm thấy buồn vô cùng.
Anh ấy biết lý tưởng của Hứa Mục Chu, nếu như người gặp tất cả chuyện này là anh ấy, Tiêu Hoài Thư không biết mình có thể bình tĩnh tiếp nhận hay không nữa.
Hứa Mục Chu ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, mê man như vậy ba ngày, tinh thần mới khá hơn.
Vết thương trên người anh ngày càng chuyển biến tốt hơn, nhưng nửa người dưới vẫn không có chút phản ứng nào.
Hứa Mục Chu đang chấp nhận sự thật rằng mình bị tàn phế.
Dần dần, anh không còn nói nhiều như trước nữa.
Tiêu Thanh Như nhìn ở trong mắt, trong lòng đau xót.
Nhưng cô không miễn cưỡng Hứa Mục Chu, cô không ép anh cười, cũng không ép anh phải tích cực lạc quan nói rằng anh không sao.
Mất đi khả năng đi lại, là một đả kích rất lớn, anh cần thời gian để điều chỉnh tâm lý.
Tiêu Thanh Như biết, trên đời này không có gì gọi là cảm động lây cả.
Dù họ có thương Hứa Mục Chu thế nào đi nữa, thì người đau khổ nhất vẫn là chính anh.
Tiêu Thanh Như xin nghỉ dài hạn với đoàn văn công, hoãn lại buổi diễn tiếp theo.
Biết tình hình của Hứa Mục Chu, lãnh đạo đồng ý.
Chỉ là trong lòng khó tránh được cảm thấy có chút tiếc nuối, đây là thời gian đẹp nhất của diễn viên múa.
Bỏ lỡ rồi thì không lấy lại được nữa.
Tiêu Thanh Như không muốn nghĩ ngợi gì hết, cô chỉ muốn ở bên cạnh Hứa Mục Chu.
Đời người không có thập toàn thập mỹ, cô không thể tham lam.
"Ăn một chút gì đi."
Hứa Mục Chu vẫn chưa ngồi dậy được, Tiêu Thanh Như cầm một chiếc thìa nhỏ, đút cháo đến bên miệng anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đàn ông trên giường bệnh ngoan ngoãn há miệng, Tiêu Thanh Như cho anh ăn gì, anh sẽ ăn cái đó.
Đôi mắt anh dán chặt vào Tiêu Thanh Như, không rời khỏi một giây phút nào, giống như một con thú nhỏ bị thương, dựa dẫm vào người mình thân cận nhất.
Đút cháo xong, Tiêu Thanh Như muốn xoa bóp chân cho Hứa Mục Chu.
Ánh mắt Hứa Mục Chu ảm đạm: "Vợ, để người khác làm đi, xoa bóp rất vất vả."
Tiêu Thanh Như đè nén cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng: "Được, vậy để em báo cho bác sĩ điều trị, bảo họ sắp xếp chuyên gia phục hồi chức năng cho anh."
"Ừ."