Tiêu Thanh Như rời khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa mấy phút, mới đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Bên cạnh không có ai, Hứa Mục Chu sờ chân mình.
Anh thật sự không đứng được nữa ư?
Nếu anh thực sự không đứng được nữa, thì sẽ trở thành gánh nặng cho vợ.
Năm nay cô mới hai mươi tuổi, đời người còn dài.
Thời gian dài như vậy, anh thật sự không nỡ liên lụy vợ, để cô lãng phí cả cuộc đời với anh.
Cô nên làm những gì mình muốn, tiếp tục nhảy múa, sống tự do tự tại, thay vì ngày ngày ở bên giường bệnh chăm sóc một kẻ tàn phế như anh.
Vì tín ngưỡng của mình, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình.
Hứa Mục Chu không sợ chết, không sợ tàn phế, anh chỉ sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, kéo chân sau bọn họ.
Ngón tay anh không tự chủ được siết chặt, cuối cùng nắm chặt thành nắm đấm.
Khoảng hai mươi phút sau, Tiêu Thanh Như quay lại, theo sau là một đồng trí nam trẻ tuổi khoác áo dài màu trắng.
"Vị này là bác sĩ mới đến của khoa phục hồi chức năng, chuyên về kỹ năng xoa bóp, còn có thể châm cứu, hôm nay chúng ta điều trị phục hồi chức năng luôn, anh thấy thế nào?"
Anh không muốn xa vợ, anh muốn cố gắng một lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong suốt quá trình, Hứa Mục Chu rất hợp tác.
Chỉ tiếc là, từng hàng ngân chân cắm vào trên đùi, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Hứa Mục Chu cảm thấy hơi nhụt chí.
Tiêu Thanh Như nắm tay anh nói: "Cứ từ từ, bình phục là một quá trình lâu dài, châm cứu sẽ không có kết quả ngay lập tức, anh đừng vội."
"Được, anh không vội."
Nói là nói như vậy, nhưng bỗng nhiên chân không cử động được, ai mà không lo lắng?
Tiêu Thanh Như không mù quáng an ủi Hứa Mục Chu, cô hiểu rõ, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Bọn họ phải đối mặt trực tiếp với vấn đề, đồng thời giữ vững lòng tin, không bao giờ bỏ cuộc.
Tiêu Thanh Như đứng ở bên cạnh nhìn bác sĩ châm cứu, cô không hiểu chuyện chuyên môn, nhưng vẫn muốn học một chút.
Sau khi châm cứu xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, bác sĩ lại giúp Hứa Mục Chu cử động hai chân.
Lần này Tiêu Thanh Như nhìn kỹ hơn, ghi nhớ từng chi tiết.
Chờ sau khi xuất viện, cô có thể làm cho Hứa Mục Chu, nghiên cứu cẩn thận bây giờ là không thừa.
Kết hôn hơn một năm, Hứa Mục Chu đã hiểu rõ Tiêu Thanh Như, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cô đang nghĩ gì.
Chỉ cần nghĩ vợ làm nhiều chuyện vì mình như vậy, trong lòng Hứa Mục Chu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng anh mới là người nên bảo vệ cô, chiều chuộng cô.
Cha mẹ Hứa cũng chạy đến, hai người đi lại mệt mỏi, mặt đầy tiều tụy.
Lúc đến phòng bệnh, Hứa Mục Chu vừa kết thúc lần điều trị phục hồi chức năng đầu tiên.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ Hứa, đột nhiên bật khóc.
"Mẹ, con không sao."
Mẹ Hứa không nói nên lời, chỉ gật đầu liên tục.
Mọi người có mặt đều cảm động.
Làm người làm cha làm mẹ, khi đưa đứa con của mình lên con đường này, có lẽ bọn họ đã từng dự đoán hàng trăm tình huống xấu nhất.
Nhưng khi nó thực sự xảy ra, mới hiểu tất cả những điều này đau lòng đến mức nào.
Tiêu Thanh Như không đành lòng nhìn cảnh tượng này, sợ mình lại khóc, đành mượn cớ lấy nước nóng đi ra ngoài.
Tiêu Hoài Thư theo cô ra ngoài, hai anh em ngồi trên ghế dài nói chuyện.
"Tiếp theo em tính thế nào?"
Tiêu Thanh Như cụp mắt nói: "Ở bên này điều trị hai tháng trước, xem tình hình thế nào, nếu không khỏi thì trở về Bắc Kinh, điều kiện y tế ở đó tốt hơn."
"Công việc của em thì sao?"
Tiêu Thanh Như mím môi: “Em muốn nộp đơn cho tổ chức, xin nghỉ việc trong năm nay.”
Là anh trai ruột của cô, Tiêu Hoài Thư biết em gái mình yêu nghề này như thế nào.
Cũng biết cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì nó.
Lúc mới vào đoàn văn công, để chứng minh mình vào bằng thực lực, anh đã thấy em gái mình tập luyện trong phòng tập vô số lần vào đêm khuya.
Sự nghiệp của cô chỉ mới bắt đầu, tương lai còn vô hạn.
Tiêu Hoài Thư biết trong chuyện này cô không có lựa chọn nào khác, Hứa Mục Chu là chồng của Thanh Như, bọn họ phải cùng nhau đối mặt với những thăng trầm.
Nhưng anh ấy vẫn tiếc nuối và đau lòng.
Vì một vụ tai nạn, lý tưởng của cả hai đều không còn.