Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 265

Để không làm người nhà lo lắng, Hứa Mục Chu tích cực tiếp nhận điều trị.

Vết thương nhanh chóng lành lại, có thể cắt chỉ sau nửa tháng.

Về phần đôi chân...giờ anh chỉ thể ngồi trên xe lăn, sau này lại tiếp tục điều trị phục hồi chức năng, chầm chậm từng bước một.

Sau khi xuất viện, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn sống ở nhà ngang, chỉ là chuyển xuống lầu một.

Hai trưởng bối nhà họ Hứa muốn đích thân chăm sóc con trai, nhưng bị Tiêu Thanh Như từ chối.

Không yên tâm bọn họ, hai vợ chồng nhà họ Hứa chỉ có thể ở nhà họ Tiêu, ngoài lúc ăn cơm ngủ nghỉ ra, thời gian khác đều qua nhà ngang phụ việc.

Cứ vậy qua một tháng, mẹ Hứa để chồng về Bắc Kinh làm việc trước, còn mình thì xin nghỉ luôn.

Dù kiếm tiền quan trọng, nhưng không gì có thể so sánh được với cơ thể của con trai.

Cuộc sống sau khi xuất viện cũng không dễ dàng.

Mỗi buổi sáng, Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu đến bệnh viện để châm cứu, điều trị phục hồi chức năng.

Sau khi về nhà, cứ cách một thời gian cô lại giúp anh xoa bóp, hoạt động hai chân.

Mẹ Tiêu muốn giúp đỡ, nhưng Tiêu Thanh Như từ chối.

Chỉ để bà ấy giúp nấu cơm, làm mấy việc lặt vặt.

Còn đâu cô tự mình làm hết, chưa đến mấy ngày, người đã gầy sọp hẳn đi.

Hứa Mục Chu cảm thấy đau lòng Tiêu Thanh Như, không muốn cô mệt mỏi như vậy.

Nhưng anh không giúp được gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm giác đau lòng trở thành thứ vô dụng nhất.

Điều này khiến Hứa Mục Chu rất bực bội, càng vội vã muốn đứng được hơn.

Có điều đã hơn hai tháng trôi qua, vết thương trên người anh gần như đã lành hẳn, nhưng nửa người dưới vẫn không có cảm giác gì.

Anh bắt đầu cảm thấy chán nản.

Đặc biệt là khi nghe tin Tiêu Thanh Như muốn từ bỏ sự nghiệp, vả lại đã nộp đơn, nỗi tuyệt vọng đè nén trong lòng anh như một dòng nước lũ dâng trào.

Lần đầu tiên Hứa Mục Chu dùng thái độ cứng rắn với chuyện của Tiêu Thanh Như.

"Anh không đồng ý."

Tiêu Thanh Như trả lời: “Anh không đồng ý cũng vô ích, em đã nộp đơn rồi.”

"Giờ em đi tìm lãnh đạo, xin rút đơn trở về đi."

"Chuyện em đã quyết, sẽ không thay đổi."

Vẻ mặt Tiêu Thanh Như đầy cương quyết: “Nếu như người xảy ra chuyện là em, anh sẽ lựa chọn như thế nào?"

Hứa Mục Chu im lặng một lúc: "Không giống nhau."

"Có gì không giống chứ?"

Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như thật sâu: “Anh không đồng ý để em từ bỏ lý tưởng của mình, nếu em cứ khăng khăng làm theo ý muốn của mình, vậy thì chúng ta ly hôn, sau này chuyện của anh không cần em quản nữa."

Hai chữ ly hôn, khiến Tiêu Thanh Như sững sờ tại chỗ.

Tựa như không hiểu ý của Hứa Mục Chu.

"Ly hôn?"

Chịu đựng đau đớn trong lòng, Hứa Mục Chu gật đầu nói: “Ừ, ly hôn, bây giờ anh đã là người tàn phế, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng phải để em chăm sóc, sau này cũng không có khả năng bảo vệ em, ly hôn là lựa chọn tốt nhất."

Tiêu Thanh Như có thể chấp nhận tất cả cảm xúc tiêu cực của Hứa Mục Chu, nhưng không chịu nổi hai chữ ly hôn của anh.

“Hứa Mục Chu, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa, đại họa ập đến là bỏ chạy ư?”

"Ý của anh không phải vậy."

Tiêu Thanh Như sụp đổ, hỏi anh: "Vậy ý của anh là gì?"

Hứa Mục Chu biết cô đang tức giận, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Anh không thể đứng dậy, chỉ có thể đưa tay ôm lấy eo Tiêu Thanh Như: “Anh không có ý đó, anh chỉ không muốn em vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình.”

"Anh đừng chạm vào em!"

Tiêu Thanh Như không để cho anh ôm: "Anh nói ly hôn là ly hôn chắc, anh có từng hỏi ý kiến của em không? Hứa Mục Chu, anh chính là một tên khốn nạn!”

Cô càng cự tuyệt, Hứa Mục Chu càng ôm cô chặt hơn.

Nếu biết cô phản ứng mạnh như vậy, anh đã xem xét chuyện này cẩn thận hơn.

"Vợ, mấy lời anh vừa nói chỉ là nói nhảm, em đừng để trong lòng."

Nước mắt Tiêu Thanh Như lã chã rơi xuống, có hạt còn rơi xuống người Hứa Mục Chu, khiến anh đau lòng vô cùng.

Nếu có lựa chọn tốt hơn, sao anh có thể ly hôn với vợ chứ?

Khóc hồi lâu, Tiêu Thanh Như hỏi anh: “Có phải anh đã muốn ly hôn từ lâu rồi không?"

Hứa Mục Chu không trả lời.

Tiêu Thanh Như hung dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh là một tên khốn nạn!”

Nhìn thấy cô khóc, Hứa Mục Chu hối hận.

Anh biết rõ vợ mình là người như thế nào, nhưng vẫn chọn cách này làm tổn thương cô.

Anh đã sai khi nhắc đến hai chữ ly hôn.

Cũng rất hối hận.

"Xin lỗi em."

"Em không chấp nhận."

Tiêu Thanh Như đẩy tay Hứa Mục Chu ra, nói: “Buông ra.”

"Không buông."

Lúc này, Hứa Mục Chu nào dám buông Tiêu Thanh Như ra?

Nếu cô đi, anh cũng không đứng dậy đuổi theo cô được.

Anh dùng lực cánh tay, bế Tiêu Thanh Như lên đùi mình.

Tiêu Thanh Như lập tức đẩy Hứa Mục Chu ra: “Chân anh không thể đè mạnh, sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu.”

Đến lúc này cô vẫn nghĩ cho anh, việc này càng khiến Hứa Mục Chu áy náy.

Mới vừa rồi, anh không nên như vậy.

“Vợ, anh thật sự không muốn ly hôn với em, chỉ là anh không muốn trở thành gánh nặng cho em. Khoảng thời gian này em vì anh mà bận rộn trước bận rộn sau, anh đều nhìn thấy hết. Em còn trẻ, đáng lẽ phải có một cuộc sống tốt đẹp hơn, thay vì bị mắc kẹt ở nhà, quanh quẩn bên một người tàn phế như anh."

Tiêu Thanh Như nghe không lọt tai, lớn tiếng nói: "Hứa Mục Chu, em là vợ của anh."

"Ừ, em là vợ của anh, vừa rồi là anh sai."

Hứa Mục Chu dịu dàng dỗ dành cô: “Sau này anh sẽ không nhắc đến việc ly hôn nữa, nếu như em muốn thay đổi trạng thái, anh cũng sẽ không phản đối.”

Tâm trạng của Tiêu Thanh Như vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lại bị Hứa Mục Chu phá hủy.

"Có phải anh không tin em không?"

"Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, chăm sóc bệnh nhân rất mệt mỏi, không chỉ đòi hỏi nỗ lực thể chất, nhiều khi còn phải chấp nhận cảm xúc tiêu cực của bệnh nhân, kiểu bào mòn này mới là đau khổ nhất."

Tiêu Thanh Như hỏi anh: “Biết vậy rồi, anh không thể đối xử tốt với em hơn một chút sao?"

Kể từ khi bị thương, Hứa Mục Chu hầu như chưa từng cười.

Bởi vì lúc này nói ra lý do, Hứa Mục Chu lại bị Tiêu Thanh Như chọc cười.

"Anh hiểu, nhưng anh không dám đảm bảo mình sẽ làm được."

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như vẫn đang im lặng khóc, Hứa Mục Châu hôn lên mắt cô, nói: “Anh xin lỗi.”

"Còn ly hôn nữa không?" Tiêu Thanh Như hỏi.

"Không ly hôn nữa."

Trừ khi có một ngày vợ mệt rồi, không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa, bằng không anh sẽ không bao giờ nói ra hai chữ này nữa.

Anh càng ôm Tiêu Thanh Như chặt hơn, tựa đầu vào vai cô: “Vợ, chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”

Điều kiện y tế ở Bắc Kinh tốt hơn, Hứa Mục Chu muốn thử lại lần nữa.

Bất kể vì gia đình, hay vì vợ của mình, anh cũng không thể bỏ cuộc được.

Cho dù cả đời này không đứng lên nổi, anh cũng phải tìm đường ra khác, không thể liên lụy cả đời Thanh Như.

Bình Luận (0)
Comment