Hứa Mục Chu nắm tay Tiêu Thanh Như: “Vợ, bỗng nhiên anh cảm thấy thời gian bây giờ vô cùng dễ chịu.”
“Mỗi ngày đều bên nhau, quả thật rất tốt.”
Hứa Mục Chu mỉm cười, anh muốn ở bên vợ mỗi ngày.
Vẫn là vợ hiểu anh.
Nắm tay Tiêu Thanh Như thật chặt: “Sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn.”
“Chỉ cần chúng ta đều bình an thì chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Hứa Mục Chu khá tán thành lời này, sức khỏe là tiền vốn làm cách mạng, không có sức khỏe, mọi thứ đều là lời nói suông.
Trước kia anh luôn muốn làm nên sự nghiệp lẫy lừng, để vợ sống thật tốt.
Bây giờ anh chỉ muốn sống khỏe mạnh, đợi sức khỏe khôi phục, anh sẽ đi tìm một công việc nuôi sống gia đình.
Nuối tiếc duy nhất là vợ không thể về đoàn văn công nữa.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Hứa Mục Chu đều rất đau lòng.
Vì anh, vợ anh thật sự đã hy sinh quá lớn.
“Nghĩ gì vậy?”
Hứa Mục Chu hôn mu bàn tay của Tiêu Thanh Như một cái: “Nghĩ đến em.”
Tiêu Thanh Như trừng mắt anh một cái, khóe miệng nhếch lên: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
“Muốn nếm thử không?”
“Em cũng không mặt dày giống như anh.”
Hứa Mục Chu chế nhạo: “Nơi này cũng không có ai.”
Vừa nói xong thì nhìn thấy có người nhà từ xa mang theo bệnh nhân đi về phía bên này.
Tiêu Thanh Như hết sức vui mừng: “Uầy, không phải có người tới rồi sao?”
Thuận thế rút tay về, nếu như bị người ta thấy thì ảnh hưởng không tốt lắm.
Hứa Mục Chu nắm chặt ngón tay, không nắm tay vợ luôn cảm thấy không quen.
Nhìn thấy đôi này, người qua đường dừng lại nói chuyện với họ.
Sau khiến biết Hứa Mục Chu cũng bị chấn thương cột sống, chi dưới bị liệt hai năm, bọn họ lập tức chia sẻ kinh nghiệm phục hồi của nhà mình với họ.
“Nhà tôi cũng chữa trị năm năm rồi, bây giờ mới có thể đi thong thả trên đất bằng, tình hình của các cô đã rất khá, đừng vội, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Có kinh nghiệm trước đó của các cô, chúng tôi có lòng tin hơn.”
“Có thể đứng lên chính là nhìn thấy hy vọng, đừng từ bỏ.”
Lòng tốt của người lạ khiến Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu ấm áp trong lòng.
Trên đời này vẫn nhiều người tốt.
Năm đó bọn họ vừa mới tới thành phố, hàng xóm khắp nơi đều tới thăm Hứa Mục Chu, còn tặng rất nhiều trứng gà cho bọn họ.
Mặc dù sau đó bị mẹ Hứa dùng cách khác trả lại, nhưng bọn họ luôn ghi nhớ trong lòng phần tình nghĩa này.
Những người trước kia đỏ mặt tía tai với nhà họ Hứa, sau này cũng không nói lời ong tiếng ve nữa.
Lúc gặp được Tiêu Thanh Như đều rất hiền hòa.
Đẩy Hứa Mục Chu đi một vòng, lúc này mẹ Hứa cũng đưa cơm tới.
Có cơm, còn có thịt băm xào sợi khoai tay, hơn nữa còn có canh cải trắng, đơn giản nhưng lại ngon lành.
“Mẹ ăn ở nhà rồi, các con mau ăn đi.”
Hứa Mục Chu hỏi: “Ăn thật chưa đó?”
“Ăn rồi, mẹ còn có thể lừa các con sao?”
Mẹ Hứa bổ sung: “Nhà chúng ta cũng không phải không ăn nổi cơm, không cần thiết giày vò cơ thể mình, nếu đói đến bệnh thì sau này còn tiêu nhiều tiền hơn.”
Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên: “Lời này rất đúng.”
Chà đạp thân thể vô ích thì tự tìm khổ, vừa tốn tiền vừa chịu khổ, chuyện như vậy không thể làm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ăn cơm xong thì mẹ Hứa đi rửa sạch hộp cơm, lần này không đi trước thời hạn, mãi cho đến buổi chiều kết thúc điều trị, bà ấy mới cùng con trai con dâu về nhà.
Hơn nửa tháng sau, mẹ Tiêu ở miền Tây Bắc nhận được đồ con gái yêu gửi tới.
Bà cười oán trách: “Những thứ này vừa nhìn đã biết không rẻ, sao con bé vẫn xài tiền phung phí như lúc trước vậy kìa.”
Cha Tiêu nói: “Nhà chúng ta cũng không phải không có điều kiện, đừng để bản thân con bé tủi thân.”
“Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh còn tưởng là thật.”
Hai người già thương lượng xong, tiền tiết kiệm sau này của bọn họ đều để cho con gái.
Cha Tiêu có lương hưu, sau này cũng không cần con trai phụng dưỡng, cho nên tiền tiết kiệm của bọn họ muốn xài thế nào thì xài thế đó.
Không cần hỏi người khác.
Cho dù con gái và con rể cả đời không đi làm, có số tiền kia, bọn họ cũng có thể sống rất tốt.
Còn về phía con trai, lúc kết hôn cho bọn họ năm ngàn tệ, cha mẹ Tiêu cũng đã không thẹn với lương tâm rồi.
Mẹ Tiêu không chờ đợi được mà thử giày một chút: “Mang rất thoải mái, đúng là tiền nào của nấy.”
“Con gái có mắt nhìn, đồ con bé gửi cho em cái nào không thoải mái?”
Mẹ Tiêu cười đến híp mắt thành một đường thẳng: “Đúng là như vậy, năm ngoái nó kiếm cho em một chai rửa tay, em cũng không bị nứt da nữa.”
Cha Tiêu cười híp mắt sờ áo nhung: “Cái này mặc sát người cũng dễ chịu.”
“Không chỉ dễ chịu còn giữ ấm đó.”
Tiêu Thanh Như mua kích cỡ không lớn không nhỏ, mặc rất vừa.
Nghĩ tới đã lâu không gặp con gái, lúc này mẹ Tiêu quyết định: “Năm nay em muốn tới Bắc Kinh ăn tết.”