Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 274

Hôm sau, Tiêu Thanh Như cùng Hứa Mục Chu và mẹ Hứa đi tới bệnh viện, trước tiên thu xếp thật tốt cho bọn họ, lúc này mới tới cửa hàng mua đồ.

Người đều đi xa, Hứa Mục Cho vẫn đứng bên cửa giương mắt ngóng trông.

Mẹ Hứa bật cười: “Thanh Như sẽ trở về nhanh thôi.”

Mặt Hứa Mục Chu đỏ lên, thu lại ánh mắt.

Đúng lúc này bác sĩ mang theo dụng cụ cần dùng để chữa trị tới, Hứa Mục Chu phối hợp nằm trên giường bệnh, bắt đầu một ngày điều trị mới.

Bệnh viện đến cửa hàng bách hóa cần ngồi xe công cộng, sinh sống hai năm ở thành phố Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như cũng đã thuộc tuyến đường.

Cô quen cửa quen nẻo lên xe công cộng.

Đi đến cửa hàng, mua một bộ đồ nho nhỏ cho con của Tống Viện, còn lại là hoa quả khổ bổ dưỡng sức khỏe cho Tống Viện.

Hiếm khi ra ngoài một ngày, Tiêu Thanh Như cũng muốn gửi ít đồ cho cha mẹ ở miền Tây Nam.

Hai năm qua cô không trở về Tây Nam, luôn cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Không thể tận hiếu trước mặt cha mẹ, chỉ có thể dùng những thứ này bày tỏ tấm lòng.

Đi dạo hết cửa hàng, cuối cùng mua một chiếc áo nhung giữ ấm cho bọn họ, còn mua cho mẹ một đôi bốt vừa chống lạnh vừa chống trơn trượt.

Bởi vì toàn mua hàng ngoại nên tốn hơn một trăm tệ.

Mặc dù tiếc tiền, nhưng chỉ tiêu vào chỗ cần dung nên Tiêu Thanh Như vẫn cảm thấy đáng giá.

Cô và Hứa Mục Chu có tiền tiết kiệm, mỗi tháng Hứa Mục Chu còn có thể lãnh một khoản phụ cấp, chỉ cần không chi tiêu lớn, cuộc sống vẫn không có trở ngại gì.

Cuối cùng mua một ký len sợi, Tiêu Thanh Như xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc đi tới bưu điện.

Lần lượt gửi đồ của mình đến đội sản xuất và viện gia chúc, chỉ xách theo sợi len trở về bệnh viện.

Hứa Mục Chu đang luyện tập nhấc chân dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, nhìn thấy Tiêu Thanh Như trở về, trên mặt nở nụ cười.

“Mua đủ đồ rồi?”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Cũng gửi đi rồi.”

Ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, tập trung quan sát bác sĩ giúp đỡ luyện tập thế nào.

Đợi về nhà cô cũng có thể xem mèo vẽ hổ, dựa theo phương pháp của giảng viên phục hồi chức năng để giúp Hứa Mục Chu luyện tập.

Mẹ Hứa thấy thời gian không còn sớm bèn nói với Tiêu Thanh Như: “Con ở đây trông nó, mẹ về nhà nấu cơm, lát nữa đưa tới cho các con.”

“Chúng ta ăn ở căn tin là được, miễn cho mẹ còn phải đi một chuyến nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Về nhà làm tốt hơn, có thể dựa theo khẩu vị của các con nữa.”

Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng sợ tốn tiền nên cũng không khuyên nữa: “Vậy trên đường mẹ cẩn thận tí nhé.”

“Thứ này cần mẹ mang về không?”

Người trong bệnh viện hỗn tạp, có lẽ sợi len không rẻ, hơn hai mươi tệ nửa ký đó, nếu làm mất rồi cũng đau lòng chết.

“Mẹ, vậy mẹ mang về giúp con đi.”

Mẹ Hứa cầm túi lên: “Mẹ đi trước, nếu các con đói bụng thì ăn chút điểm tâm trước đi.”

Lúc này Tiêu Thanh Như mới chú ý tới, trong túi xách mẹ chồng mang tới còn đựng đồ ăn vặt.

Cô lập tức dở khóc dở cười, luôn cảm thấy mẹ chồng và Hứa Mục Chu cứ xem cô là trẻ con mãi.

“Tụi con không đói bụng, mẹ từ từ đi, đừng vội.”

“Được, con không cần tiễn đâu.” Mẹ Hứa phất tay, lần này đi thật.

Tiễn mẹ chồng đi, Tiêu Thanh Như tiếp tục cùng Hứa Mục Chu luyện tập.

Giảng viên phục hồi chức năng đã rất quen với đôi này, lúc cần thiết còn chỉ điểm Tiêu Thanh Như một phen.

Tiêu Thanh Như ghi nhờ từng cái, chỉ có tự mình trải qua mới biết phục hồi không dễ như vậy, nếu không làm tốt chỗ nào thì có thể sẽ như xe cát dã tràng, thậm chí khiến tình hình càng ngày càng xấu.

Kết thúc luyện tập nhấc chân, nhiệm vụ buổi sáng hoàn thành.

Tiêu Thanh Như đỡ Hứa Mục Chu ngồi xuống: “Có cần tới nhà vệ sinh không?”

Cho dù đã qua hai năm, Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy không tiện lắm.

Anh không thể yên tâm thoải mái để vợ phục vụ mình ăn uống ngủ nghỉ, đành giả vờ ho khan, hắng giọng một cái: “Để hộ lý giúp đỡ là được.”

Tiêu Thanh Như không miễn cưỡng, tìm một nam hộ lý giúp đỡ.

Cô chuẩn bị xong xuôi tất cả thì không còn chuyện gì để làm.

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, một tiếng nữa mẹ chồng mới có thể tới đưa cơm.

Hoàn cảnh bệnh viện phục hồi rất tốt, cô bèn hỏi Hứa Mục Chu: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”

“Đi.” Chỉ cần vợ đề nghị, Hứa Mục Chu sẽ phục tùng vô điều kiện.

Trong bệnh viện có một con suối nhỏ, cây cối bên suối cao to, lá cây đã ố vàng, thỉnh thoảng có lá cây bay xuống, đẹp biết mấy.

Cuối cùng hai người chọn dừng lại ở một góc thanh tịnh và đẹp đẽ.

Nghe tiếng khe nước chảy, lại hóng gió một chút, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến.

Bình Luận (0)
Comment