Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 273

Tiêu Thanh Như bị chọc cười, bóc trứng gà cho Hứa Mục Chu: “Ăn của anh đi, đừng nói nữa.”

"Em phải đồng ý với anh trước, sau này không được đòi chia giường nữa."

"Nếu em không đồng ý, anh tính nhịn đói đến c.h.ế.t à?"

Hứa Mục Chu: ". . . "

Tiêu Thanh Như cười nói: “Ăn nhanh đi, nếu không sẽ muộn.”

Ăn sáng xong bọn họ còn phải bệnh viện điều trị phục hồi.

Đây là việc phải làm mỗi ngày.

Bệnh viện phục hồi chức năng cách nhà không xa, đi bộ ba mươi phút là đến.

Tiêu Thanh Như dùng xe lăn đẩy Hứa Mục Chu, dọc đường còn có thể ngắm phong cảnh, coi như thư giãn.

Cơm trưa ăn ở bệnh viện.

Vừa ra khỏi cửa là đến chiều mới về đến nhà.

“Thanh Như, có thư của con.” Mẹ Hứa chỉ vào đồ trên bàn: “Chắc là của đồng chí Tống gửi.”

Vào mùa đông hai năm trước, Tống Viện có đến Bắc Kinh một lần, mẹ Hứa có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy.

Lúc cô gái kia đến, mang cho Thanh Như hai cái chân giò hun khói, thịt và sườn phơi khô, cả nhà bọn họ ăn một năm mới hết.

Mua thịt không hề dễ, có thể mang nhiều đồ đến như thế, mẹ Hứa biết chắc chắn cô gái kia đã đi chợ đen.

Phần quà này rất nặng, tình nghĩa cũng sâu!

"Tính thời gian, chắc là đồng chí Tống sinh rồi nhỉ?"

"Cũng có thể ạ."

Tiêu Thanh Như cầm lá thư lên, đọc nhanh như gió.

Cô cười nói: "Đúng là cậu ấy sinh rồi ạ."

Mẹ Hứa hỏi: “Trai hay gái vậy con?”

"Bé trai ạ."

Mẹ Hứa cảm thấy sinh con trai hay con gái đều giống nhau, nhưng ở nông thôn, sinh con trai sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

"Vậy con có muốn đi cửa hàng một chuyến, mua quà cho đứa bé không?"

"Vâng, con muốn đi ạ."

Để chăm sóc Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như gần như không ra ngoài.

Mẹ Hứa cảm thấy thương cô mỗi ngày đều phải ở nhà, muốn con dâu ra ngoài thư giãn một chút: "Ngày mai mẹ đưa Tiểu Chu đi làm phục chức năng cho, con đi mua đồ đi."

"Được ạ."

Thấy thời tiết sắp chuyển mùa, Tiêu Thanh Như muốn mua hai cuộn len, đan áo cho Hứa Mục Chu.

Quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, gây bất tiện cho việc phục hồi chức năng, mặc ít lại lạnh, đan một chiếc áo len là hoàn hảo.

“Vợ, anh muốn tập thêm một lúc nữa.”

"Vậy em đi lấy xe tập đi cho anh."

Tiêu Thanh Như trở vào nhà, cất lá thư đàng hoàng, sau đó lấy xe tập đi cho Hứa Mục Chu, để anh luyện sức chân.

Mẹ Hứa đứng ở bên cạnh quan sát, thấy con trai mình đang dần bình phục, trong lòng bà ấy rất vui.

"Hôm nay công xưởng cha con trả tiền và phiếu, sáng nay mẹ đi mua một con cá, Thanh Như, con muốn ăn kiểu gì?"

Tiêu Thanh Như không khách sáo với mẹ chồng, nói luôn.

"Muốn ăn hấp ạ."

Mẹ Hứa biết khẩu vị của cô, chỉ thích ăn cay: “Con cá nặng hơn hai cân, hay là hấp một nửa, sốt chua cay một nửa nhé?"

"Vậy thì phiền phức lắm ạ."

"Có gì mà phiền, dù sao mẹ cũng rảnh."

Nói xong, mẹ Hứa đi làm cá ở trong chậu.

Từ khi Hứa Mục Chu bị thương, mẹ Hứa cũng nghỉ việc ở công xưởng, ở nhà giúp Tiêu Thanh Như.

Có bà ấy giúp đỡ, Tiêu Thanh Như cũng thoải mái hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ thì tốt rồi, trước kia Hứa Mục Chu phải luôn có người ở bên cạnh.

Nếu không có người thay, có lẽ Tiêu Thanh Như đã gục ngã từ lâu rồi.

Giống như thường ngày, lúc mẹ Hứa nấu cơm thì Tiêu Thanh Như cùng Hứa Mục Chu tập chân, chờ cha Hứa về nhà, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm.

Mọi thứ dần trở nên tốt hơn, cuộc sống bỗng có hi vọng trở lại.

Bình Luận (0)
Comment