Cuối cùng, Tiêu Thanh Như vẫn chiều theo ý của của Hứa Mục Chu.
Sức lực nửa người dưới không đủ, biểu hiện không thể so sánh với trước kia, nhưng Tiêu Thanh Như đã rất hài lòng.
Lúc này giống như con mèo vùi ở trong lòng Hứa Mục Chu, ngoan ngoãn đến mức khiến anh hận không thể lật người làm lần nữa.
Tiếc là, có lòng nhưng không có sức.
Hứa Mục Chu không ngừng hôn lên lông mày, gò má và khóe miệng của Tiêu Thanh Như.
Cuối cùng, anh trịnh trọng nói: “Vợ, anh sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, nhanh chóng phục hồi."
Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: “Lúc này anh nói lời này, em cảm thấy động cơ không thuần khiết cho lắm."
"Quả thực là không thuần khiết."
Hứa Mục Chu càng ôm Tiêu Thanh Như chặt hơn, trêu chọc nói: "Làm vợ vui vẻ là trách nhiệm của chồng, vì lý do gì, anh cũng phải rèn luyện gấp đôi."
Có lẽ vì hơn hai năm không làm chuyện này, đột nhiên thảo luận đến, khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Thấy cuộc trò chuyện ngày càng đi sai hướng, Tiêu Thanh Như nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Vợ?"
"Ngủ rồi."
Hứa Mục Chu cười khẽ, hôn lên trán Tiêu Thanh Như: “Ngủ đi.”
"Anh cũng mau ngủ đi."
"Ừ."
Cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, lần này nhắm mắt ngủ thật.
Ban ngày làm đủ thứ việc nhà, vừa rồi còn "giao lưu" một phen, Tiêu Thanh Như mệt mỏi vùi trong lòng Hứa Mục Chu, một lúc sau phát ra tiếng hít thở đều đều.
Cánh tay cô tùy ý khoác lên người Hứa Mục Chu, chân lại co lại rất ngoan, không giống như lúc mới kết hôn, rất thích gác lên đùi Hứa Mục Chu.
Mượn ánh sáng yếu ớt, Hứa Mục Chu say sưa nhìn Tiêu Thanh Như.
So với hai năm trước, bây giờ cô không còn ngây thơ và hồn nhiên nữa.
Tất cả những thay đổi này là do anh gây ra, trong lòng Hứa Mục Chu cảm thấy vừa đau vừa chua xót.
Nếu như có thể, anh thật lòng mong vợ mình sẽ có một cuộc sống vô ưu vô lo, hạnh phúc cả đời.
Nghĩ đến cô từ bỏ lý tưởng vì mình, ánh mắt Hứa Mục Chu có chút ảm đạm.
Đời này, cuối cùng chính anh là người liên lụy cô.
Dù chân anh có khỏe lại, công việc của cô ở đoàn văn công cũng không lấy lại được nữa.
Tiêu Thanh Như đang ngủ mơ mơ màng màng, thì nhận ra Hứa Mục Chu đang hôn mình.
Cô giơ tay đẩy mặt anh: "Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ừ không lộn xộn nữa."
Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Thanh Như, đợi đến khi cô lại ngủ say, lúc này anh mới nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Có một số việc, một khi bắt đầu, là không thể kiểm soát được.
Buổi sáng Tiêu Thanh Như muốn dậy, nhưng Hứa Mục Chu không chịu thả cô đi, quấn lấy cô "giao lưu" thêm một lần.
Tiêu Thanh Như cũng không biết anh lấy tinh lực ở đâu ra!
Chờ họ rời giường, cha Hứa và mẹ Hứa đã đi ra ngoài, trong nồi vẫn còn bữa sáng.
"Chắc cha mẹ không nghĩ gì đâu nhỉ?"
"Không biết, khoảng thời gian này em chăm sóc anh vất vả, nên ngủ thêm một chút cũng đúng."
Tiêu Thanh Như chẳng cảm thấy được an ủi tí nào, trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu: “Sau này buổi sáng không cho phép anh làm chuyện đó nữa."
"Chuyện gì cơ?" Hứa Mục Chu giả vờ không hiểu.
Tiêu Thanh Như tức giận đến muốn đánh anh: “Nếu còn có lần sau nữa, chúng ta chia giường."
Nhắc đến đây, cả người Hứa Mục Chu cảm thấy không vui.
Lúc mới về Bắc Kinh, vợ anh sợ ngủ đạp phải chân anh, nên đã đi mua một chiếc giường nhỏ.
Hai vợ chồng họ ngủ riêng giường trong một đoạn thời gian dài.
Giờ chiếc giường kia vẫn còn nằm ở trong phòng, dùng để để quần áo, chăn nệm các kiểu.
Hứa Mục Chu chỉ tiếc đôi chân mình chưa bình phục hẳn, nếu không anh nhất định phải ném chiếc giường thừa thãi kia đi.
Anh u oán liếc nhìn Tiêu Thanh Như: “Vợ, em chê anh."
"Bật nóc đúng không?"
"Không cho phép chia giường."