Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 271

Hứa Mục Chu cười nói: "Giờ cô ấy là nóc rồi, tôi còn có thể lật được chắc?"

"Cũng đúng."

Hai người ở bên ngoài nói chuyện, còn Tiêu Thanh Như, Phương Ánh Thu và mẹ Hứa làm sủi cảo trong bếp.

Họ dùng thịt bò do hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư mang đến, vỏ mỏng nhân đầy đặn, trông rất ngon.

Trước kia Tiêu Thanh Như cũng làm việc nhà, nhưng không nhanh nhẹn như bây giờ.

Phương Ánh Thu thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Tuy cô ấy ở cùng Tiêu Thanh Như không nhiều lắm, nhưng cũng biết đây là đứa trẻ nhà họ Tiêu nuôi lớn.

Hai năm qua, cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới làm việc nhà nhanh nhẹn như thế?

Phương Ánh Thu bội phục Tiêu Thanh Như, nếu sau này họ cần giúp gì, cô ấy tuyệt đối sẽ không từ chối.

Gói sủi cảo xong, mẹ Hứa nói: "Thanh Như, các con ra ngoài nói chuyện đi, mẹ hấp sủi cảo, lát nữa là có thể ăn rồi."

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chờ một chút nữa đã ạ, phải một tiếng nữa cha con mới về đến nhà."

“Không sao đâu, chúng ta ăn trước, rồi để phần cho cha con là được."

Vừa nói xong, mẹ Hứa đã hấp sủi cảo.

Nụ cười trên mặt bà ấy chưa từng tắt, bà ấy chỉ mong vợ chồng Hoài Thư có thể thường xuyên đến nhà chơi.

Náo nhiệt một chút, tâm trạng con trai bà ấy cũng tốt hơn.

Tâm trạng tốt, bệnh tình mới nhanh hồi phục.

Ở trong mắt mẹ Hứa, nếu hai năm này không có con dâu và người nhà họ Tiêu ủng hộ, thằng nhóc nhà mình đã không hồi phục nhanh như thế.

Vốn nhà họ Hứa đã có ấn tượng rất tốt với nhà họ Tiêu, trải qua việc lần này, lại càng có cảm tình hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ không có cách nào báo đáp nhà họ Tiêu, chỉ có thể đối tốt với con dâu hơn, hơn nữa.

Hứa Mục Chu có thể đứng lại được là chuyện vui, bởi vì quá cao hứng, lúc ăn cơm Tiêu Hoài Thư đề nghị uống một ly.

Tiêu Thanh Như kiểm soát chặt: “Chỉ được uống một ít thôi."

Hứa Mục Chu nắm tay cô: "Anh cũng không phải là người nghiện rượu, em đừng căng thẳng."

Hiếm khi thấy mọi người vui vẻ như vậy, Tiêu Thanh Như cũng không muốn làm họ mất hứng, để mặc cho bọn họ uống rượu.

Đến lúc cha Hứa đi làm về, cũng tham gia cùng với bọn họ.

Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến khi trời tối mới tan cuộc.

Tiễn hai vợ chồng Phương Ánh Thu đi xong, Tiêu Thanh Như đi lấy nước nóng trở về phòng giúp Hứa Mục Chu lau người.

"Vợ, để anh tự làm đi."

"Anh ngồi yên đi, đừng lộn xộn."

Có lẽ bởi vì mới uống rượu, kết hợp với hơi nước nóng, đầu óc Hứa Mục Chu choáng váng.

"Vợ, hôm nay anh rất vui."

Tiêu Thanh Như trêu chọc anh: "Thế hôm qua anh không vui à?"

"Cũng vui."

Từ khi có thể đứng lên được, không ngày nào là Hứa Mục Chu không vui cả.

Anh đưa tay ôm lấy eo Tiêu Thanh Như, nhưng lại bị cô né tránh: "Đừng có lộn xộn, còn chưa lau xong đâu."

"Ò."

Hứa Mục Chu ngoan ngoãn ngừng cử động.

Tiêu Thanh Như đã lau người cho Hứa Mục Chu vô số lần, nhưng không biết hôm nay làm sao, luôn cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mập mờ.

Lúc đầu, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Mãi đến khi nằm xuống giường, Hứa Mục Chu cởi cúc áo của mình, cô mới kịp phản ứng, vừa rồi ánh mắt anh nhìn mình không đúng!

Cô giữ tay người đàn ông lại: "Đừng có lộn xộn."

“Vợ, anh muốn thử một chút."

Từ khi Hứa Mục Chu bị thương, bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng.

Đồng thời, vấn đề sinh con cũng không được nhắc đến.

Khi đó Hứa Mục Chu liệt nửa thân dưới, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, nhà họ Hứa phải tuyệt hậu rồi.

"Vợ, có phải em cảm thấy anh bất lực không?"

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Em không có nói vậy nha.”

Hứa Mục Chu tủi thân nói: "Vậy tại sao em không đồng ý?"

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Em đang nghĩ cho cơ thể của anh đấy."

Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười, cánh tay dùng sức, ôm gọn Tiêu Thanh Như vào trong lòng.

"Vợ, vất vả cho em rồi."

Bình Luận (0)
Comment