Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 270

Hơn nửa tháng sau, Tiêu Thanh Như mới nhận được kẹo cưới Tống Viện gửi.

Cô không phân thân ra được, không cách nào trở về Tây Bắc tham dự đám cưới, nhưng vẫn đi cửa hàng mua quà cưới cho Tống Viện.

Đó là một chiếc váy liền áo.

Gửi kèm theo một lá thư tay.

Cô không thể ngay mặt chúc phúc Tống Viện được, nên đành phải dùng cách này.

Gửi đồ xong về nhà, thấy Hứa Mục Chu ngồi trên xe lăn chờ cô, Tiêu Thanh Như đột nhiên bật cười.

Mặc dù cuộc sống bây giờ khó khăn, nhưng cô luôn có thể tìm được một viên kẹo từ Hứa Mục Chu.

Ăn xong rồi, cũng không còn cảm thấy đắng nữa.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Tình hình của Hứa Mục Chu bắt đầu được cải thiện.

Đứng lại được lần nữa, đã là chuyện của hai năm sau.

Lúc này, Tiêu Hoài Thư đã được chuyển đến Bắc Kinh, kết hôn với Phương Ánh Thu.

Cha mẹ Tiêu vẫn còn ở Tây Bắc, đợi cha Tiêu về hưu sẽ đến Bắc Kinh dưỡng lão.

Hôm nay được nghỉ, vợ chồng Tiêu Hoài Thư giống như mọi khi, đến nhà họ Hứa thăm Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Hai vợ chồng mang theo rất nhiều thứ, có thịt có trứng, sữa mạch nha và các thực phẩm bổ sung dinh dưỡng khác.

Vào sân nhà họ Hứa, đúng lúc nhìn thấy Hứa Mục Chu chống xe đứng dậy, Tiêu Hoài Thư sững sờ tại chỗ.

Giống như không dám tin vào mắt mình, còn dùng tay dụi dụi mắt.

Anh ấy không nhìn nhầm, Hứa Mục Chu thật sự đứng lên được!

Ý thức được điểm này, trong lòng Tiêu Hoài Thư mừng rỡ.

Anh ấy ném đồ trong tay xuống, bước nhanh về phía Hứa Mục Chu.

"Thằng nhóc nhà cậu đứng được từ khi nào thế? Sao tôi không nghe được tin gì nhỉ? Không nghĩa khí gì cả, giấu tôi chuyện lớn như thế."

Tiêu Hoài Thư đưa tay muốn vỗ vai Hứa Mục Chu, lại bị Tiêu Thanh Như ngăn lại: “Anh, giờ anh ấy còn chưa đứng vững đâu.”

"Anh cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, Tiêu Thanh Như, em thiên vị quá rồi đấy."

Tiêu Thanh Như không thèm để ý anh ấy, lấy một cái ghế cho Phương Ánh Thu: “Chị dâu, bọn chị ngồi một lát nhé, em đi làm cơm."

"Chị giúp em, để hai người bọn họ nói chuyện."

"Cũng được ạ."

Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn Hứa Mục Chu, nói: "Anh tự mình cẩn thận một chút, đừng vội đi, bác sĩ dặn rồi, tập đứng trước đã."

Hứa Mục Chu mặt mày dịu dàng, không có nóng nảy của người bệnh lâu.

Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thanh Như, tràn đầy ỷ lại: "Anh biết rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiêu Thanh Như đặt một chiếc ghế có độ cao vừa phải phía sau anh: “Mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

"Được."

Nhìn thấy tất cả những điều này, Tiêu Hoài Thư thầm nghĩ, em gái mình cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

Hai năm qua Tiêu Thanh Như chăm sóc Hứa Mục Chu như thế nào, mọi người đều nhìn thấy.

Người khác đều khen cô là một người vợ tốt, không rời không bỏ chồng.

Nhưng người nhà họ Tiêu đều thương cô.

Chăm sóc một người không thể cử động nửa người dưới, thực sự rất khó khăn.

May là, tất cả đã trôi qua rồi.

Tiêu Hoài Thư hỏi Hứa Mục Chu: “Chuyện cậu đã có thể đứng được, đã nói với cha mẹ chưa?"

"Nói rồi, ngay ngày hôm ấy đã gọi điện thoại."

Hai năm qua, cha vợ và mẹ vợ rất quan tâm đến tình hình của anh, để bọn họ yên tâm, họ đã gọi cho Tây Bắc trước tiên.

Đứng một lúc, Hứa Mục Chu ngồi xuống.

Việc phục hồi phải thực hiện từng bước một, không thể vội vàng.

Tiêu Hoài Thư nói: “Nói thật, tôi không nghĩ cậu có thể đứng lại được."

Hứa Mục Chu nhếch môi nói: “Chính tôi cũng thấy bất ngờ.”

Hai năm có thể là khoảng thời gian ngắn đối với người khác, nhưng đối với Hứa Mục Chu mà nói, lại là khoảng thời gian dài vô cùng.

Trong thời gian anh đã từng chán nản, nhưng chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì Tiêu Thanh Như đã làm cho mình, anh không dám bỏ cuộc.

Ôm một tia hy vọng, rốt cuộc cũng có thể đứng lại được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sau này cậu phải đối xử tốt với Thanh Như đấy, nếu dám bắt nạt con bé, tôi sẽ tính sổ với cậu."

Bình Luận (0)
Comment