Bị cậu bé choai choai trêu chọc, Tần Bắc quả thực thả lỏng không ít.
Anh ấy ngồi im lặng bên cạnh Tống Viện, trả lời tất cả những câu hỏi của người khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tống lén lút quan sát trong bếp, cuối cùng thở dài, hóa ra là một thằng bé ít nói.
Nếu sau này hai đứa mà sống chung, cả buổi thằng bé không nói gì, không phải Viện Viện sẽ chán c.h.ế.t à?
Hai người còn chưa kết hôn, mẹ Tống rầu rĩ thay cho con gái mình.
Tống Viện biết Tần Bắc ít nói, cho nên để anh ấy tìm đề tài nói chuyện, chắc chắn là làm khó anh ấy.
Lại sợ bầu không khí quá ngượng ngùng, nên cô ấy không ngừng tìm đề tài để nói.
Thấy con gái nhà mình giúp thằng bé nhà họ Tần như thế, nếu không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, cha Tống cảm thấy mình có thể bị đau tim.
Đúng là con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà.
Để chiêu đãi Tần Bắc, nhà họ Tống cũng bỏ tâm tư.
Trên bàn có thịt có trứng, khẩu phần rất hào phóng, cũng không ra oai phủ đầu, khiến Tần Bắc mất mặt.
Sau bữa ăn, cha mẹ Tống càng hiểu rõ về Tần Bắc hơn.
Mặc dù điều kiện gia đình thằng bé không tốt, nhưng vẫn là người biết suy nghĩ.
Chỉ cần không phải là đồ vô dụng, tất cả đều dễ nói.
"Các con xem thời gian, rồi tính chuyện kết hôn đi."
Trong mắt Tần Bắc tràn đầy mừng rỡ: “Cháu thì lúc nào cũng được, nghe theo sắp xếp của Viện Viện hết."
Mẹ Tống nói: “Vậy thì tháng sau đi, tổ chức tiệc rượu không đơn giản đâu, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị."
Tống Viện gật đầu: “Bọn con nghe theo mẹ."
Thế là, chuyện kết hôn được quyết định.
Tần Bắc xin nghỉ đi nhà họ Tống, người trong đội sản xuất đều đoàn là vì chuyện kết hôn.
Không ngờ bọn họ đã đoán đúng.
Tần Bắc và Tống Viện không chia tay.
Bọn họ còn sắp kết hôn!
Tin tức này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến đội sản xuất nổ tung.
Ai có thể ngờ rằng Tần Bắc, người bị người khác coi thường nhất, lại có thể kết hôn với cô Tống được người khác kính trọng nhất?
Nghe được tin tức này, tâm trạng Du Vãn lại không vui.
Tâm trạng không vui, lại trút giận lên người Lý Hoa.
"Lúc đầu theo đuổi em, anh nói sẽ giúp em làm việc, giờ thì sao? Hôm nay rõ ràng được nghỉ, anh lại ngủ ở điểm thanh niên tri thức!"
Xuống nông thôn, không cuộc sống của người nào là dễ dàng cả, Lý Hoa dạy họ ở trường học, có rất nhiều người đỏ mắt, anh ta phải cố gắng làm tốt, mới giữ được công việc của mình.
Ngày thường lên lớp đã rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày còn bị cằn nhằn, Lý Hoa cảm thấy phiền vô cùng.
"Trước kia không phải em trả tiền cho người khác làm việc à? Bây giờ cứ bỏ tiền là được rồi."
Du Vãn nghẹn họng nói: “Anh không đưa tiền lương cho em, em lấy tiền đâu ra thuê người khác làm việc?"
"Em cũng biết em không có tiền à? Trước đây dựa vào người nhà nuôi, bây giờ lại muốn dựa vào tôi? Du Vãn, em chính là đỉa hút máu."
Du Vãn kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được Lý Hoa chế giễu như thế?
"Nếu anh đã không thích, vậy thì chúng ta ly hôn đi!"
"Ly hôn thì ly hôn, tôi xem sau này có tên điên nào dám cưới cô không."
"Loại đàn ông nhỏ mọn như anh, cũng không ai thèm!"
"Cô yên tâm, tôi chắc chắn tốt hơn cô."
Điểm thanh niên tri thức lớn như vậy, hai người cũng không giấu giếm, vì thế, tin tức bọn họ ly hôn nhanh chóng truyền ra ngoài.
Tống Viện nghe nói, nhưng không để ở trong lòng.
Chỉ cần Du Vãn không đến làm phiền Tần Bắc nữa, cô ta có ly hôn với Lý Hoa cũng không liên quan gì đến cô ấy.
Cuối tháng, Tống Viện gửi kẹo cưới cho Tiêu Thanh Như.
Mặc dù tiếc chị em tốt không thể tham gia đám cưới của mình, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, chờ đến lúc được nghỉ dài ngày cô ấy phải đi Bắc Kinh một chuyến, xem Thanh Như có ổn không mới được.
Tống Viện hiểu Tiêu Thanh Như, cô chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu, tự mình đi thăm mới có thể yên tâm.