Mỗi tháng Tống Viện chỉ về viện gia chúc một lần, đợi cô ấy trở về, đã là chuyện một tháng sau.
Trên đường trở về nhà gặp không ít người.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy đồng chí nam bên cạnh Tống Viện, rối rít hỏi thăm tình hình.
Tống Viện không giấu giếm, công khai giới thiệu người yêu của mình với người trong viện.
"Anh ấy tên là Tần Bắc, cháu gặp anh ấy ở đội sản xuất, hôm nay trở về gặp cha mẹ."
"Vậy các cháu sắp kết hôn rồi hả?"
"Dạ, cũng có ý định này rồi ạ"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn huyên đôi câu, Tống Viện liền dẫn Tần Bắc đi.
Mọi người ở lại đều chấn động, dựa vào điều kiện của Tống Viện, dạng người yêu gì mà không tìm được?
Không ngờ cô ấy lại tìm một người nông thôn chân đất.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!
"Không biết con bé nghĩ như thế nào, tìm một người đàn ông làm ruộng thì có tương lai gì? Dù tệ thế nào cũng phải tìm một người đàn ông có công việc đàng hoàng chứ."
“Dù sao thì con bé vẫn còn trẻ, nghĩ là cứ gặp người vừa ý là có thể hạnh phúc trải qua một đời, đúng là chưa từng trải mà, không biết chuyện củi, gạo, dầu, muối, giấm, trà khó khăn."
"Tin tức của mấy người lạc hậu thế, Tống Viện và cậu ta vừa hẹn họ tôi đã nghe được tin đồn, nghe nói trong nhà đồng chí nam kia còn có một người em trai, chỉ mới sáu bảy tuổi, sợ là Tống Viện sau này sẽ vừa làm vợ, vừa làm mẹ."
“Không chỉ con bé, người nhà họ Tống cũng phải giúp đỡ bọn họ, nếu không sau này bọn họ phải sống thế nào chứ?”
"Tôi nói rồi, khi tìm người yêu không được tìm người quá nghèo, kẻo lại kéo chân sau mình."
"Tôi cũng nghĩ vậy, điều kiện hai người tương đương nhau, sau này sẽ ít xảy ra mâu thuẫn hơn."
“Nhưng đồng chí nam kia cũng khá đẹp trai đó chứ, Tống Viện gả cho cậu ta cũng không thiệt."
"Đẹp trai thì có ích gì? Cũng mài ra cơm được đâu, viện gia chúc chúng ta không thiếu thanh niên đẹp trai, điều kiện cũng tốt hơn so với cậu ta."
“Đúng vậy, tôi đột nhiên cảm thấy điều kiện của Giang Xuyên cũng tốt hơn người này.”
"Cục diện nhà họ Giang đang rối rắm, nếu một ngày nào đó Đỗ Vãn Thu đột nhiên xuất hiện, thì dễ sống được đấy?"
"Bỏ đi, chuyện nhà người ta không cần chúng ta bận tâm, con bé gả cho ai thì mặc kệ, đừng có lo chuyện bao đồng nữa."
"Gì mà lo chuyện bao đồng? Tống Viện là do chúng ta nhìn lớn lên, đương nhiên hy vọng con bé sẽ gả cho người tốt."
"..."
Lần đầu đến nhà thăm hỏi, Tần Bắc căng thẳng vô cùng.
Sau khi vào cửa, anh ấy đặt những món quà mang theo lên bàn.
Đồ hộp, bánh ngọt, sữa mạch nha.
Còn có một túi trứng gà lớn.
Mẹ Tống nhìn một cái, rồi nghĩ đến gia cảnh của nhà họ Tần, lẽ nào thằng bé này vét sạch tiền trong nhà à?
Nhìn dáng vẻ cũng không phải là người keo kiệt, trong mẹ Tống hơi hài lòng.
"Vào phòng khách ngồi đi, bữa tối sẽ có ngay thôi."
"Bác gái, có cần cháu giúp gì không ạ?"
"Không cần không cần, Viện Viện, con dẫn thằng bé ra phòng khách ngồi đi."
Mặc dù sắp bàn chuyện kết hôn, nhưng Tần Bắc vẫn là khách, không có đạo lý gì lại để khách làm việc được.
Mọi người trong nhà họ Tống đều có mặt, kể cả hai người em trai của Tống Viện, hiếm khi không đi ra ngoài chơi.
"Chị, đây chính là anh rể của em à?"
Hai chữ “anh rể”, khiến Tần Bắc vừa mừng, vừa khó xử.
Anh ấy vội vàng nói: “Anh tên là Tần Bắc.”
Tống Viện hơi liếc mắt, anh ấy cũng căng thẳng quá rồi nhỉ?
Cô ấy mỉm cười giới thiệu bọn họ với nhau.
Cuối cùng chào hỏi với cha Tống xong, anh ấy mới ngồi xuống ghế bên cạnh.
Tất cả mọi người đều biết tình huống nhà họ Tần, lúc này cha Tống cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Chỉ mời cháu đến ăn bữa cơm thôi, không cần phải khách sáo như thế đâu.”
"Đúng vậy, anh rể, bọn em cũng không ăn thịt anh."