Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ đi bệnh viện.
Sau khi có kết quả, quả thật Tiêu Thanh Như đã mang thai.
Tay Hứa Mục Chu run rẩy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Vợ có thai, anh phải làm cha rồi!
Sự vui mừng bất ngờ sắp bao phủ Hứa Mục Chu, anh không nhịn được, không biết bé con là con trai hay con gái?
Lớn lên giống cô, hay là giống vợ?
Trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí Hứa Mục Chu đã tưởng tượng được dáng vẻ của con.
Bé con mập mạp, đáng yêu mềm mại, lớn lên giống vợ anh!
Khóe miệng không khống chế được cong lên.
Nhìn ra được anh thật sự rất vui vẻ.
Tiêu Thanh Như mỉm cười, trước kia người này chững chạc điềm tĩnh, bây giờ cảm xúc gì cũng được thể hiện hết trên mặt.
"Vợ, em có không thoải mái ở đâu không?"
"Không có."
"Sáng nay em lại nôn."
"Đây là phản ứng bình thường, qua khoảng thời gian này là tốt rồi, về nhà thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, Tiêu Thanh Như đẩy xe lăn theo thói quen, nhưng mẹ Hứa lại lập tức giành lấy: "Để mẹ."
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Mẹ cũng quá căng thẳng rồi, bây giờ tháng còn nhỏ, không có gì đáng ngại đâu."
"Đúng là bởi vì tháng nhỏ, cho nên mới càng phải cẩn thận hơn, ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, không thể lơ là. Về nhà mẹ dọn giường nhỏ trong phòng bọn con ra, sau này để cho Tiểu Chu ngủ ở đó."
Hứa Mục Chu không thoải mái lắm.
Tại sao vợ mang thai, bọn họ lại phải chia giường?
"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
Nể mặt con trai, mẹ Hứa không so đo với anh: "Thằng nhóc con tay chân vụng về, ngộ nhỡ chạm vào Thanh Như làm con bé bị thương thì sao?"
"Sẽ không."
"Nếu không con đổi sang phòng khác, buổi tối để cha con chăm sóc con."
Hứa Mục Chu lại càng không vui, đây là bảo vợ chồng bọn chia phòng ngủ!
"Vậy con ngủ ở giường nhỏ thì hơn."
Mẹ Hứa mím môi cười trộm, thằng nhóc này, thật sự là quỷ dính người!
Bà ấy nghĩ lại, con trai mình không phải người không biết nặng nhẹ, bây giờ Thanh Như có thai, anh chắc chắn không dám đụng vào.
Vì thế bà ấy xóa bỏ suy nghĩ vừa rồi trong đầu đi.
Mẹ chồng là bà ấy không thể nhúng tay vào một số việc, nếu ảnh hưởng đến tình cảm của đôi vợ chồng son, vậy bà ấy chính là tội nhân.
Hứa Mục Chu vẫn rất lo lắng, chỉ sợ mẹ già thật sự muốn anh và vợ tách ra.
Sau khi về đến nhà, Hứa Mục Chu phát hiện mẹ anh không nhắc đến chuyện này, thì lén thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Thanh Như nhìn thấy động tác mờ ám của anh, cô vô cùng mừng rỡ.
Mẹ chồng làm việc sấm rền gió cuốn, nhưng chưa bao giờ vượt giới hạn, có những lúc bà ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.
Nếu nhận thấy hành động của mình sẽ làm người khác không thoải mái, bà ấy sẽ lập tức thay đổi chủ ý.
Đúng là vì lý do này, hai năm nay Tiêu Thanh Như sống ở Bắc Kinh rất khá.
Không xảy ra mâu thuẫn với mẹ chồng.
Hai bên đều là người biết phân rõ phải trái, có chuyện gì đều nói ra, thấu hiểu lẫn nhau, vậy nên ở chung cũng thoải mái.
Bây giờ Tiêu Thanh Như mang thai, cô trở thành đối tượng bảo vệ quan trọng trong nhà.
Trước kia cô còn thể phụ giúp nấu cơm, bây giờ mẹ Hứa không cho cô chạm vào chuyện gì cả.
Sau khi về đến nhà, bà ấy bảo cô đi nghỉ ngơi, còn mình thì vào bếp nấu cơm trưa.
"Vợ, em trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Bác sĩ nói phải vận động vừa phải, không thể nằm suốt được."
Tiêu Thanh Như về phòng lấy len đan: "Em đan áo len một lúc, chắc hôm nay là xong."
Mùa đông đã đến từ lâu rồi, Tiêu Thanh Như vẫn chưa đan xong áo len, nếu không đẩy nhanh tốc độ, chỉ sợ năm nay Hứa Mục Chu không mặc được.
Hứa Mục Chu sợ cô bị lạnh, anh nói: "Vậy em về phòng đan nhé, không cần chờ anh ở đây."
"Không khí bên ngoài trong lành hơn."
"Lạnh."
Tiêu Thanh Như mặc áo bành tô quân đội, cô không thấy lạnh chút nào.
"Nghe nói phụ nữ không thể tiêm và uống thuốc, nếu em bị cảm lạnh thì cả em và con đều chịu tội, em ngoan ngoãn nghe lời, nhé?"
"Được rồi, vậy anh phải cẩn thận đó, có việc gì thì gọi em."
"Ừ."