Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như vào nhà rồi, anh mới bắt đầu tập luyện.
Anh nghĩ mình phải làm cho cha rồi, mấy tháng nữa trong nhà sẽ đón một em bé mũm mũm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Mục Chu càng đi càng thuận, cảm thấy chân như khỏe hơn gấp đôi!
Tiêu Thanh Như ngồi bên cạnh cửa sổ, cô thường xuyên liếc nhìn Hứa Mục Chu.
Cô thấy mặt mày anh chứa ý cười, đi đường cũng vững hơn so với trước kia.
Tiêu Thanh Như sờ bụng, hy vọng khi đứa bé được sinh ra, cơ thể Hứa Mục Chu đã được hồi phục.
Cha Hứa tan làm về nhà, ông ấy nghe được tin tốt là trong nhà sắp có thêm thành viên mới.
Ông ấy rất vui, muốn uống một chén.
"Tiểu Chu không được uống, nếu không Thanh Như còn phải chăm sóc thằng bé, một mình anh uống cũng không có ý nghĩa, nên tốt nhất đừng uống."
Cha Hứa không phải người nghiện rượu, không uống thì không uống.
"Chờ anh được nghỉ sẽ đi chợ đen, nhân khoảng thời gian này lạnh có thể mua mấy cân thịt khô, lúc nào Thanh Như muốn ăn, thì em làm cho con bé."
Thịt tươi không dễ mua như vậy, cần phải có phiếu.
Có đôi khi có phiếu cũng chưa chắc đã mua được.
Trong nhà dự trữ mấy cân thịt khô, lúc nào muốn ăn cũng có sẵn, tiện hơn rất nhiều.
Mẹ Hứa đồng ý: "Tết năm nay em sẽ thịt hai con gà, đầu xuân có thể nuôi thêm hai con, chờ Thanh Như sinh con thì đúng lúc có thể ăn được."
Bọn họ ở trong thành phố, nuôi gà không hề dễ dàng, còn phải cho nó ăn lương thực hoặc rau.
Bởi vì cho dù trong nhà có bốn người, bọn họ cũng chỉ nuôi hai con.
Bây giờ con dâu mang thai, mẹ Hứa sẽ không cân nhắc nhiều như vậy nữa.
Phải để cho con dâu ăn nhiều thịt mới là chuyện đúng đắn.
Không có lương thực thì đi chợ đen mua, dù sao cũng có cách.
"Đến lúc đó nuôi hai con gà mái, vấn đề trứng gà cũng được giải quyết."
Cha Hứa gật đầu: "Việc này em thu xếp là được rồi."
Lúc ăn cơm, Tiêu Thanh Như mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Cô quên gọi điện báo cho người nhà.
Hứa Mục Chu lo lắng cô đi ra ngoài một mình, nhưng anh đi theo lại là một phiền toái.
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Hứa nói: "Mẹ đi cùng con, lâu rồi mẹ không nói chuyện với ông bà thông gia, mẹ cũng muốn trò chuyện với bà ấy, còn muốn mời bà ấy đến Bắc Kinh đón năm mới."
Tiêu Thanh Như cười nói: "Năm ngoái mẹ con đã muốn đến đây, nhưng lúc đó có việc không thể đi được, chắc là năm nay sẽ đến được."
"Vậy thì tốt quá, nhiều người cũng đông vui hơn."
Bọn họ mặc áo khoác dày vào, sau đó cùng đi ra ngoài.
Mẹ Hứa sợ Tiêu Thanh Như ngã nên bà ấy khoác tay cô.
Người ở ngõ nhỏ đã sớm nghe nói con dâu nhà họ Hứa có khả năng là mang thai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này thấy dáng vẻ cẩn thận đó của mẹ Hứa, thì còn cái gì không rõ.
Vợ Hứa Mục Chu thật sự mang thai rồi!
Trong chốc lát, lại có người bất bình.
Không phải nói Hứa Mục Chu không thể sinh sao? Tại sao bây giờ vợ anh lại mang thai!
Ban đầu một số người nghĩ nhà họ Hứa sẽ không thể vùng lên được, bây giờ đột nhiên nhảy ra một đứa nhỏ, sự ghen tị trong lòng một số người lại bùng cháy lên.
Nhà họ Hứa sống ở ngõ nhỏ này hơn nửa đời người, bọn họ đều biết rõ ràng hàng xóm là dạng người gì.
Có một số lời nói chỉ nghe lọt tai thôi là được, không cần phải để bụng.