Trước kia Giang Xuyên có lỗi với Tiêu Thanh Như, lúc này sao anh ta có thể gây tai họa cho người khác được?
Anh ta không phải thằng ngốc, biết mình mang theo đứa nhỏ, sau khi kết hôn, sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Nếu Giang Xuyên đã quyết định nuôi đứa bé này, như vậy anh ta sẽ đặt đứa bé lên vị trí đầu tiên.
Quan trọng nhất là, anh ta không muốn liên lụy người vô tội vào chuyện này.
"Mẹ không cần phải nói chuyện xem mắt nữa, thái độ của con vĩnh viễn không thay đổi, mẹ cũng đừng quy nguyên nhân là tại Thanh Như, bây giờ con đã không còn nghĩ đến cô ấy nữa, cho dù cô ấy có ly hôn với Hứa Mục Chu, con cũng không ở bên cô ấy."
Đây là lần đầu tiên mẹ Giang nghe con trai nói vậy, bà ta há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.
Chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Giang Xuyên thấy vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
Anh ta biết cha mẹ muốn thấy mình kết hôn, có gia đình nhỏ thuộc về mình.
Nhưng bây giờ anh ta thật sự có lòng mà không có sức, không thể lập được một gia đình nữa.
Thay vì tạo ra hết bi kịch này đến bi kịch khác, chẳng bằng bóp c.h.ế.t ngọn nguồn của vấn đề.
Giang Xuyên thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, thái độ của anh ta cũng dịu đi.
"Khi nào được nghỉ phép, con muốn dẫn thằng bé về quê, mẹ cũng đừng sắp xếp chuyện xem mắt, đỡ đến lúc đó con không đi, mẹ lại mất mặt."
Mẹ Giang nghe nhắc đến đi về quê, bà ta cảm thấy trước mắt tối sầm: "Con muốn cho bọn họ tiền?"
"Không cho."
Mẹ Giang không tin: "Con không đưa tiền, lại không để đứa nhỏ lại cho bọn họ, những người đó dễ dàng để con về thế sao?"
"Mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, con sẽ tự giải quyết."
"Cái gọi là giải quyết của con, chính là lần nào cũng đưa lợi ích cho bọn họ, có con coi tiêu như rác ở đây, nhà bọn họ cũng không cần làm việc, dựa vào con nuôi là được rồi!"
Ngực mẹ Giang phập phồng, bà ta cảm thấy mình bị tức c.h.ế.t rồi.
"Cha, con không muốn về."
"Bé ngoan, bọn họ cũng là người thân của con."
Đứa bé lắc đầu: "Bọn họ rất hung dữ, con không thích bọn họ."
Giang Xuyên không thể không nghe lời con trai nói, anh ta do dự.
Mẹ Giang nhân cơ hội nói: "Mục đích của con là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, nếu nó không muốn về, vậy con cũng đừng miễn cưỡng. Những người đó thật sự thô lỗ, nếu khiến đứa nhỏ bị hủy hoại thì không tốt."
Chỉ cần không lui tới với người nhà họ Trương, mẹ Giang cảm thấy sau này bà ta có đối xử với thằng bé kia tốt hơn một chút.
Lòng người đều là xương là thịt, nhà họ Trương đối xử không tốt với con trai bà ta, khiến nó vung tiền như rác, vậy thì sao bà ta có thể đối xử tốt với thằng nhóc nhà họ Trương được?
Giang Xuyên hỏi cậu nhóc: "Mẹ con ở nông thôn, con không muốn gặp mẹ sao?"
Cậu bé vẫn lắc đầu: "Không muốn."
Bởi vì tuổi quá nhỏ, thằng bé cũng không nhớ năm ngoái về quê đã xảy ra chuyện gì.
Thằng bé chỉ biết, bản thân không muốn về.
"Cha, chúng ta đừng về, nghe bà nội nói."
Lần trước đến nhà họ Trương, quả thật rất tồi tệ.
Những người đó chính là quỷ hút máu, không đưa tiền thì lợi dụng chuyện đứa bé, vừa khóc vừa ồn ào, chiêu gì cũng lấy ra.
Giang Xuyên không muốn để lại bóng ma tâm lý cho đứa bé.
Anh ta nghiêm túc cân nhắc: "Được, cha nghe lời con."
Tất cả mọi người đều thở phào.
Chỉ cần thực hiện được bước đầu tiên, thì việc hoàn toàn mặc kệ nhà họ Trương không còn xa nữa.
*
Tiêu Hoài Thư ở gần biết được mình lên chức cậu, anh ấy được nghỉ phép thì lập tức mang hai cân thịt đến cho bọn họ.
"Đều nói cháu trai ngoại giống cậu, chắc con hai đứa sẽ giống anh đúng không?"
Vẻ mặt Tiêu Hoài Thư chờ mong.
Hứa Mục Chu vô cùng ghét bỏ: "Con của bọn em thì đương nhiên phải giống em và Thanh Như rồi."
"Thanh Như rất giống anh."
Hứa Mục Chu thản nhiên nói: "Vậy chọn không giống anh tốt hơn."
"Giống anh không tốt sao?"
"Giống anh tốt ở đâu?"
Tiêu Hoài Thư bị chặn họng không nói nên lời, Phương Ánh Thu đồng tình vỗ vỗ vai anh ấy: "Anh lấy điểm yếu để so với điểm mạnh của người khác, anh bị ngốc sao?"
"Vợ, em mắng cậu ta giúp anh."
Khóe miệng Phương Ánh Thu giật giật, cô ấy rút tay Tiêu Hoài Thư ra: "Không cãi thắng được còn gọi viện binh, anh nghĩ mình vẫn là trẻ con sao?"
"Đây không phải là do vợ lợi hại, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho anh sao?"
Phương Ánh Thu không muốn cười, nhưng cô ấy thật sự không nhịn được: "Anh không xấu hổ chút nào?"
"Đều là người một nhà, có cái gì mà phải xấu hổ?"
"Anh không xấu hổ, nhưng em thì có."
Tiêu Thanh Như nhìn hình thức ở chung của bọn họ, cô chế nhạo: "Trước kia anh em là tiểu bá vương ở viện gia chúc, vẫn là chị dâu lợi hại, người bình thường không quản thúc được anh ấy."
Phương Ánh Thu cười nói: "Có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vợ, em chừa cho anh chút mặt mũi."
"Đều là người một nhà, sĩ diện làm gì?"
Tiêu Hoài Thư: "..."
Con đường anh ấy tạo ra, nhưng lại không thể đi sao?