Mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện, mẹ Hứa ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười của bọn họ.
Tâm trạng bà ấy cũng tốt hơn.
Quả nhiên nhiều người mới đông vui, nếu vợ chồng Hoài Thư có thể đến thường xuyên thì tốt biết bao.
Mẹ Hứa pha trà gừng đường đỏ, thêm một nắm hoa lài, uống vừa ngọt vừa ấm, vô cùng thư thái.
Tiêu Thanh Như mang thai không thể uống t đường đỏ, mẹ Hứa đặc biệt đổi thành đường trắng cho cô.
Cho dù mùi không đặc biệt như trà gừng đường đỏ, nhưng vào một ngày trời se lạnh được uống một ly trà lài ngọt, Tiêu Thanh Như đã rất thỏa mãn.
"Hoài Thư, hôm nay vợ chồng cháu ở lại ăn cơm nhé, bác chuẩn bị bánh bao sữa cho mấy đứa."
"Hôm nay cháu và Thu Thu lại có lộc ăn rồi."
"Mấy đứa ăn vui vẻ, bác đây cũng vui theo."
Nói xong, mẹ Hứa đi ra ngoài, để lại không gian trò chuyện cho người trẻ tuổi.
"Anh, năm nay anh chị có về Tây Bắc không?"
"Có về, quanh năm suốt tháng chỉ có một cơ hội về thăm người thân, không về thì trong lòng không nỡ."
Tiêu Thanh Như nói: "Em mua cho cha hai bình rượu Mao Đài, đến lúc đó anh mang về giúp em nhé."
"Được."
Tiêu Hoài Thư: "Mẹ muốn đến Bắc Kinh ăn Tết sao? Khi nào thì đến, anh sẽ đi đón người."
Bây giờ là cuối năm, còn hơn một tháng nữa là đến Tết âm lịch, Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu phải làm việc thêm một tháng nữa mới được nghỉ.
Nếu thời gian trùng khớp, anh ấy có thể đến nhà ga đón người.
"Vài ngày nữa là đến rồi, hai người cứ đi làm bình thường, em và mẹ chồng đi đón mẹ là được rồi."
"Vậy khi nào nghỉ phép anh và Thu Thu sẽ đến, chúng ta sum họp trước, sau đó bọn anh trở về Tây Bắc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như không có ý kiến.
Mỗi lần anh trai và chị dâu đến đều mang rất nhiều đồ, lễ tiết đúng chỗ, như vậy cô ở trước mặt cha mẹ chồng cũng không phải ngước cao đầu.
Mặc dù cha mẹ chồng không đến mức so đo mấy thứ này, nhưng Tiêu Thanh Như biết, nhà mẹ đẻ có cho hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cuộc sống bây giờ của cô hạnh phúc, trong đó cũng phải kể đến công lao của người nhà mẹ đẻ.
Bởi vì bọn họ che chở, cũng bởi vì bọn họ làm việc chu đáo, khiến người khác không bới móc được.
Tiêu Thanh Như cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, cho dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, tất cả mọi người đều đối xử toàn tâm toàn ý với cô.
Nửa tháng sau, mẹ Tiêu đến Bắc Kinh.
Khi bà nhìn thấy Tiêu Thanh Như, thì cảm thấy cô đã gầy hơn.
"Con nhóc này chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mẹ nghe bà thông gia nói, trong khoảng thời gian này con nôn rất nhiều, mẹ nhìn mặt của con gầy đi rất nhiều."
Đầu Tiêu Thanh Như đầy vạch đen: "Nào có khoa trương như mẹ nói? Eo con còn to hơn một vòng này."
"Đó không phải là eo con to, mà là đứa nhỏ đang phát triển."
Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, một hạt đậu nhỏ mới ba tháng, sao có thể đang phát triển được?
"Mẹ, chúng ta về nhà trước thôi, có cái gì vừa đi vừa nói sau."
Mẹ Hứa xách hành lý giúp: "Hôm nay trời lạnh, chúng ta ngồi xe công cộng về nhà."
Lúc này mẹ Tiêu mới không nhắc đến nữa, bà nói chuyện vặt vãnh với bà thông gia.
Ba người về nhà an toàn.
Hứa Mục Chu đứng ở cửa chờ, mẹ Tiêu tận mắt nhìn thấy con rể đã đứng được, thì nói liên tục mấy câu tốt.
Nhớ tới tình huống năm đó, hốc mắt bà không nhịn được đỏ lên.
Mẹ Tiêu sợ bị bọn họ nhìn ra sự khác thường, bà lập tức kiềm nén cảm xúc.
"Qua được cửa ải này, sau này con đường của hai đứa sẽ càng thông thuận hơn."
Hứa Mục Chu cười nói: "Mẹ nói đúng, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Mẹ ngồi tàu vất vả rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi, ăn xong thì mẹ ngủ một giấc, có gì thì chúng ta từ từ nói sau."
Mẹ Hứa nhìn con trai, bà ấy không nói gì, chỉ đưa bà thông gia vào phòng khách.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi sau cách vài bước.
Cha Hứa đi làm, người nấu cơm chỉ có thể là Hứa Mục Chu.
Tiêu Thanh Như lén lút véo anh: "Trước khi cơ thể anh hồi phục hoàn toàn, em không cho làm những việc đó nữa, rất nguy hiểm."
"Anh không sao, nấu cơm cũng không cần vận động mạnh."
Tiêu Thanh Như vẫn cảm thấy nguy hiểm: "Dù sao sau này anh không được làm như vậy nữa, nếu không xem em trừng trị anh thế nào."
Phụ nữ có thai không thể tức giận, Hứa Mục Chu cầm tay cô, anh nhỏ giọng nói: "Không dám nữa, sau này đều nghe em."
"Thế còn được."
Kế hoạch ban đầu là đón mẹ Tiêu về rồi mới nấu cơm, nhưng Hứa Mục Chu đã nấu sẵn cơm rồi, nói nữa cũng không thích hợp.
Tiêu Thanh Như thấy đủ rồi thì dừng lại, cô và Hứa Mục Chu chậm rãi đi vào phòng bếp.
Mẹ Hứa thấy vậy thì trong lòng rất vui.
"Hồi phục không tồi, có lẽ hai năm nữa có thể chạy nhảy được."
Hứa Mục Chu không dám mong nhiều như vậy: "Có thể đi lại bình thường là con đã mãn nguyện rồi."
"Chắc chắn sẽ."
Buổi trưa cha Hứa không về nhà ăn cơm, mấy người bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
"Tay nghề của Tiểu Hứa rất tốt."
"Vậy mẹ ăn nhiều chút."
Ngồi trên tàu không có đồ ăn nóng, lúc này tâm trạng mẹ Tiêu rất thoải mái, bà ăn khá nhiều.
Bà lại càng yên tâm hơn khi thấy con gái ăn uống mà không nôn.
Nôn nghén là chuyện bình thường, chỉ cần nuốt trôi được, vấn đề sẽ không khó giải quyết.