Sau khi ăn xong, mẹ Tiêu nhớ tới đồ vật mình mang đến: “Miếng đất trồng rau lúc trước tiểu Hứa xin, mẹ vẫn đang trồng, năm nay ngâm rất nhiều củ cải nên cho các con hai bình, sau này nếu con muốn ăn đồ chua cay thì có thể ăn một chút đỡ thèm.”
Tiêu Thanh Như trêu ghẹo nói: “Con còn tưởng mẹ muốn cho con ăn kiêng.”
“Món này ăn nhiều sẽ tổn thương dạ dày, phụ nữ có thai không thể ăn nhiều, chỉ cần ăn vừa đủ thì không sao hết.”
Mẹ Hứa cũng đồng ý: “Quan trọng nhất là có thể ăn được, con bây giờ là một người ăn hai người bổ, không thể không ăn gì được.”
Tiêu Thanh Như cảm thấy khẩu vị ăn uống của mình khá tốt, ăn món gì cũng không phun ra: “Sức khỏe con rất tốt, không có vấn đề nào hết, mọi người đừng lo lắng quá.”
“Có thể ăn uống là chuyện tốt, nhưng cũng không thể ăn nhiều, nếu dưỡng đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh con sẽ rất đau.”
Việc này Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu không biết.
Đặc biệt là Hứa Mục Chu, anh còn tưởng vợ mình ăn càng nhiều càng tốt.
Trong lòng thầm nghĩ, xem ra sau này anh phải chú ý đến lượng thức ăn của vợ mình.
Tiêu Thanh Như thở dài, mang thai sinh con thật không dễ dàng.
Nói những điều cần chú ý cho đôi vợ chồng son nghe, xong xuôi bà mới đi về phòng cho khách nghỉ ngơi.
Hứa Mục Chu tập luyện ở trong sân, anh mặc một chiếc áo len do Tiêu Thanh Như đan cho mình.
Ngay từ đầu, Tiêu Thanh Như còn lo lắng anh sẽ cảm lạnh, sau đó phát hiện sức khỏe của anh rất tốt, không có chút vấn đề nào nên cũng không quản anh.
Người đàn ông hỏa khí vượng/tràn đầy năng lượng, chờ Hứa Mục Chu tập luyện xong, cơ thể đã ấm áp rồi.
Sau đó anh về phòng bồi Tiêu Thanh Như ngủ trưa.
Hai người vẫn chưa ngủ, vì thế nói về chuyện khác: “Nếu sang năm anh hồi phục tốt, chúng ta sẽ về Tây Bắc, nếu không thì em và anh cả cùng nhau trở về, đến lúc đó dẫn theo con cho cha nhìn.”
Đã hơn hai năm Tiêu Thanh Như không trở về, ở trong lòng cô, đó là khúc mắc.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn muốn trở về.
Hơn nữa cha ở Tây Bắc, nên cô càng muốn về.
“Vậy anh phải chăm chỉ tập thể dục, chúng ta tranh thủ cùng nhau về nhà, trên xe lửa có rất nhiều người, dẫn theo con cũng không tiện, nhiều người có thể phụ nhau một chút.” Hứa Mục Chu ngẫm lại cũng thấy hợp lý, chăm sóc trẻ con không đơn giản, trên xe lửa càng bất tiện.
Nếu anh không đi theo, chắc chắn cũng không thể yên tâm.
Mặc dù còn thời gian một năm, nhưng trong lòng Hứa Mục Chu đã cảm thấy gấp gáp.
Muốn tiếp tục đi luyện tập nhưng bị Tiêu Thanh Như ngăn lại.
“Muốn hồi phục phục cần phải kết hợp rèn luyện và nghỉ ngơi, nếu không sẽ phản tác dụng.”
“Anh ngồi kéo gân cốt chút thôi.”
“Tùy anh.”
Hai năm trước phần eo dưới của Hứa Mục Chu không còn cảm giác, thậm chí muốn ngồi vững cũng rất khó khăn.
Chuyện mát xa hai chân chỉ có thể để Tiêu Thanh Như hoặc là cha mẹ Hứa giúp anh làm.
Lúc này tự anh có thể xử lý, vì vậy không cần người khác hỗ trợ.
Tiêu Thanh Như xoay người quay về phòng.
Bởi vì trời lạnh nên cả người cô co rúc trong chăn.
Hứa Mục Chu nhìn cô vài lần: “Vợ ơi, em nên nằm yên đi.”
“Tại sao?”
“Trong bụng em có cục cưng.” Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tiêu Thanh Như chỉ cần nhìn một cái đã biết Hứa Mục Chu suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là anh sợ đứa nhỏ trong bụng không thể phát triển tay chân bình thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh lo làm chuyện của anh đi, đừng để ý em.”
Hứa Mục Chu thật sự im miệng.
Trong lòng mặc niệm, tính cách phụ nữ có thai không ổn định, không thể chọc giận họ.
Bởi vì mẹ Tiêu đã đến, nhà họ Hứa càng náo nhiệt hơn.
Trời lạnh, mọi người đều lười ra ngoài.
Mẹ Tiêu đến Kinh Thị vào ngày kế tiếp liền đi đến nhà họ Phương, tặng cho người ta một ít đặc sản Tây Bắc, sau đó liền không ra ngoài.
Bà vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc Tiêu Thanh Như.
Trước tết nguyên đán, Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu tới nhà họ Hứa ăn cơm, mẹ Tiêu cũng không thúc giục sinh con.
Chỉ chúc bọn họ công việc năm mới luôn suôn sẻ và thuận lợi.
Trước kia Phương Ánh Thu không nghĩ tới việc kết hôn, chỉ là khi gặp được Tiêu Hoài Thư, cô ấy mới thay đổi suy nghĩ.
Hiện tại đúng là thời điểm tốt để phấn đấu làm việc, nếu nhà chồng không có ý kiến, cô ấy càng không nghĩ tới chuyện sinh con.
Chờ đến năm ba mươi tuổi rồi nói sau.