Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 285

Tiêu Hoài Thư yêu Phương Ánh Thu, đồng thời cũng yêu lý tưởng của cô ấy.

Con người tồn tại là vì thực hiện giá trị của bản thân, không phải vì cái gọi là nối dõi tông đường.

Đối với anh ấy, sinh con hay không đều giống nhau.

Dù sao bây giờ Thanh Như và Hứa Mục Chu đã có con, nguyện vọng muốn ôm cháu trai của cha mẹ đã thực hiện được, có lẽ sẽ không còn gì để nói.

Ở nhà họ Hứa ăn cơm, đêm đó hai vợ chồng liền ngồi xe lửa quay về Tây Bắc.

Mẹ Tiêu là người Kinh Thị, trong lòng bà rất nhớ chồng, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại.

Tiêu Thanh Như nói: “Để mẹ đến đây ăn tết, có lẽ cha con sẽ không có ý kiến đúng không?”

“Ông ấy có thể có ý kiến gì? Cha con rất nhớ con đó, muốn để năm sau con về nhà ăn tết, nhưng bây giờ con đột nhiên có thai nên chỉ có thể hoãn lại.”

“Con và Hứa Mục Chu đã bàn bạc rồi, không có việc ngoài ý muốn là có thể trở về.”

“Đến lúc đó rồi nói, đừng gấp gáp.”

Vào đêm 30 tết, người lớn trong nhà hơn phân nửa đã dậy trong đêm, nói là đi mua đồ ăn.

Mẹ Tiêu đi theo xem náo nhiệt, Tiêu Thanh Như cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến trong bụng có cục cưng, cô đành từ bỏ suy nghĩ này.

Người lớn vừa ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Nhìn thời gian, mới hơn ba giờ sáng.

Hứa Mục Chu sợ Tiêu Thanh Như cảm lạnh nên ôm cả người cô vào lòng, không để cô nhúc nhích.

“Vợ ơi, em ngủ thêm một lát đi.”

“Em ngủ đủ rồi, không ngủ nữa đâu.”

Hôm qua chưa tới 8 giờ tối cô đã lên giường ngủ, lúc này hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Bàn tay to của Hứa Mục Chu chui vào vạt áo Tiêu Thanh Như: “Em có muốn làm chút chuyện khác không?”

Tiêu Thanh Như nằm trong ổ chăn nhẹ nhàng đạp vào chân anh: “Có phải anh ngứa da rồi không?”

“Đứa nhỏ đã hơn ba tháng rồi.”

“Vậy cũng không được.” Tiêu Thanh Như rất yêu đứa nhỏ trong bụng, cô đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh an phận đi, nếu không sau này sẽ chia giường ngủ.”

Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, vậy mà địa vị của anh đã bị đe dọa nghiêm trọng.

Hứa Mục Chu oán hận: “Vợ ơi, anh và con ai quan trọng hơn?”

“Nhàm chán.” Tiêu Thanh Như xoay người đưa lưng về phía anh, từ chối trả lời câu hỏi này.

Hứa Mục Chu sáp lại gần: “Vợ ơi, anh quan trọng hơn đúng không?”

Tiêu Thanh Như không tiếng động mỉm cười: “Không đúng, con quan trọng hơn.”

“Chậc, quả thật có rồi liền không biết quý trọng, anh bị em ăn sạch rồi.”

Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không ăn à?”

Ý thức được lời nói của mình có nghĩa khác, Hứa Mục Chu nịnh nọt hôn lên khóe miệng Tiêu Thanh Như.

“Anh đã sớm bị em bắt chẹt, em biết mà.”

Tiêu Thanh Như bật cười: “Đừng có ghen tị với con, anh là anh, con là con.”

“Chỉ cần em đừng một lòng một dạ chú ý đến nhỏ, anh sẽ không ghen.”

Tiêu Thanh Như tức giận liếc anh một cái: “Chắc chắn sau này anh là một người cha sẽ gài bẫy con mình.”

Hứa Mục Chu suy nghĩ, cảm thấy lừa con cũng khá tốt.

Nuôi đứa trẻ thô ráp, trưởng thành mới chắc nịch.

Lời này anh không dám nói với vợ mà chỉ có thể thể im lặng nghĩ trong lòng.

Hai người nói chuyện thêm một chút, Hứa Mục Chu rời giường.

Tiêu Thanh Như cũng muốn xuống giường nhưng Hứa Mục Chu không cho: “Bây giờ còn sớm lắm, anh đi tập luyện khoảng một tiếng, tập xong em hẳn rời giường.”

Tiêu Thanh Như không yên tâm: “Trong nhà không có người, em phải trông chừng anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không cần, anh ở trong sân đi dạo, không làm gì khác.”

Tiêu Thanh Như nằm xuống: “Vậy anh cẩn thận một chút, chờ tập luyện xong rồi lại rửa mặt.”

“Được.” Mặc dù Hứa Mục Chu có thể đi đường, nhưng không thể thoát khỏi khung tập đi.

Muốn rửa mặt cần phải có người giúp anh múc nước.

Mặc dù anh rất muốn tự gánh vác sinh hoạt cá nhân của mình càng sớm càng tốt, nhưng anh biết mọi việc đều phải lượng sức mà làm, nếu không sẽ tạo thêm rắc rối cho người nhà.

Bình Luận (0)
Comment