Đêm 30 tết, có rất nhiều người mua đồ dùng, lúc mấy người mẹ Tiêu quay về cũng đã hơn 8 giờ sáng.
Tiêu Thanh Như nấu cháo, chưng màn thầu, cộng thêm mỗi người một quả trứng gà.
Mẹ Tiêu giơ túi trong tay lên: “Bọn mẹ mua bánh bao trong tiệm cơm quốc doanh này, đang định tùy tiện ăn sáng một chút, không ngờ con đã chuẩn bị hết rồi.”
Mẹ Hứa phụ họa: “Sau này con đừng nấu ăn nữa, cẩn thận bị va chạm.”
Từ hôm biết được mình mang thai, Tiêu Thanh Như suýt nữa đã bị nhà họ Hứa sủng lên trời.
Cái này không cho làm, cái kia không cho chạm vào.
Nếu không phải hôm nay bọn họ không ở nhà, Tiêu Thanh Như cũng không có cơ hội xuống bếp.
“Bánh bao giữ lại buổi trưa ăn, vừa lúc cơm sáng và trưa đều được giải quyết.”
Điều nổi bật trong đêm 30 tết là bữa cơm tất niên, cho nên những bữa khác ăn tạm là được.
Những người khác không có ý kiến, ăn đơn giản còn có thể tiết kiệm sức lực và thời gian.
Tiêu Thanh Như nhìn đồ vật người lớn mua về, một miếng thịt heo tầm hai ba ký, còn có một con cá, trừ cái này ra còn có củ cải trắng, một ít đồ khô.
Nhìn thấy giày của mẹ chồng có dấu vết bị giẫm lên, Tiêu Thanh Như nói: “Hôm nay có nhiều người mua đồ lắm phải không mẹ?”
“Nhiều lắm, dùng biển người tấp nập để hình dung cũng không quá, có người còn mất cả giày, nếu không phải bọn mẹ nhiều người, lúc này còn đang xô đẩy trong đám người.”
Cất những đồ vật đã mua xong xuống dưới, tùy tiện ăn sáng, sau đó lại vội vàng bận rộn.
Cha Hứa phụ trách g.i.ế.c gà và làm cá, mẹ Tiêu và mẹ Hứa phụ trách nấu các món ăn.
Tiêu Thanh Như muốn hỗ trợ nhưng không được.
Cuối cùng chỉ có thể bồi Hứa Mục Chu tản bộ trong sân.
Giữa trưa đột nhiên có người tới nhà, là Phương Kiến Quốc em trai của Phương Ánh Thu.
Đối phương mang đến hai cân xương sườn và một con cá.
“Dì ơi, đây là lần đầu tiên cháu đến Kinh Thị ăn tết, cái này là chút tâm ý của nhà chúng cháu, khi nào rảnh rỗi mời dì đến nhà chúng cháu ăn bữa cơm.”
Mẹ Tiêu khó có được tới Kinh Thị một lần, không thể vẫn luôn ở nhà họ Hứa.
Nhà họ Phương cũng là họ hàng, việc ăn tết chắc chắn phải đi đi lại lại.
Kế hoạch lúc đầu là mùng một và mùng hai tết đến nhà họ Phương, thuận tiện đưa món quà năm mới cho bọn họ.
Không ngờ đã bị người nhà họ Phương giành trước một bước.
Mẹ Tiêu cười nói: “Vất vả cho cháu chạy tới nơi này một chuyến, ăn cơm xong rồi hẳn về nhé?”
Phương Kiến Quốc sờ ót, ngại ngùng cười: “Năm nay cháu dẫn đối tượng về nhà, cô ấy ở một mình trong nhà có lẽ không được tự nhiên, cháu muốn về sớm một chút.”
Phương Kiến Quốc và Phương Ánh Thu là chị em song sinh, tuổi của anh ta cũng không nhỏ.
Bây giờ có đối tượng, mẹ Tiêu thật lòng vui vẻ cho anh ta: “Đối tượng của cháu là người nơi nào?”
“Dạ là người bản địa Kinh Thị, trước kia là bạn cấp ba của cháu, hiện tại chúng cháu đang ở một đội xuống nông thôn.”
“Vậy cũng tốt, có người để chăm sóc lẫn nhau cũng tốt hơn một mình xuống nông thôn.”
“Vâng, đúng vậy.”
Nhìn thấy Phương Kiến Quốc gấp gáp muốn chạy, mẹ Tiêu cũng không giữ người lại.
“Ngày mai dì sẽ đến nhà cháu, đến lúc đó cháu dẫn đối tượng về nhà, chúng ta cùng nhau làm quen.”
“Vâng, đến lúc đó cháu sẽ tới đón dì.” Sợ mẹ Tiêu từ chối, Phương Kiến Quốc vội nói: “Quyết định vậy đi, cháu xin phép đi trước.”
Người ta đã tặng thức ăn, tất nhiên mẹ Hứa cũng muốn đáp lễ.
Các món ăn khác chưa chuẩn bị xong, chỉ có thể cho người ta một miếng bánh gạo lớn và đậu phụ vàng do mình làm.
Phương Kiến Quốc cũng không khách sáo với bọn họ, anh ta nhận lấy đồ vật liền rời đi.
Trong nhà vốn đã mua cá nên con cá Phương Kiến Quốc đưa tới chỉ có thể giữ lại, hai ngày sau sẽ ăn.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu không có gì làm, vì vậy chủ động đề nghị hỗ trợ.
Thời này không có nhiều hoạt động giải trí lắm, hơn nữa Hứa Mục Chu không thể ra ngoài, cho nên để bọn họ ngồi yên thật sự rất chán.
Vì thế nên việc làm vằn thắn giao cho bọn họ.
Hứa Mục Chu ngồi băm nhân, Tiêu Thanh Như cũng muốn làm nhưng anh không cho: “Vợ ơi, cái này để anh làm, nếu không em sẽ bị đau tay.”
“Làm gì mà khoa trương như vậy?”
“Chờ lát nữa gói vằn thắn em lại động thủ.”
Tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt, mẹ Tiêu và mẹ Hứa nhìn nhau, bên trong đều là ý cười.
Đã trải qua hai năm mưa gió mà vẫn có thể giữ vững được ước nguyện ban đầu.
May mắn, mọi khó khăn đều đã qua.
Cả nhà cùng nhau làm việc, 3 giờ chiều đã chuẩn bị xong cơm tất nhiên.
Giữa trưa ăn cơm không nhiều, vì vậy mẹ Hứa đề nghị ăn sớm một chút, nếu không buổi tối ăn sủi cảo không vô.
Cha Hứa nói: “Tết rồi, có thể uống một ly không?”
Mẹ Hứa trợn trắng mắt: “Ông cứ suốt ngày nghĩ tới rượu.”
“Còn không phải một năm một lần sao? Hiếm khi được thoải mái vậy mà?”
Trong nhà chỉ có một mình cha Hứa đi làm, Tiêu Thanh Như phụ họa: “Một năm qua cha đã vất vả, để Hứa Mục Chu bồi cha uống một ly.”
“Được, vậy các nữ đồng chí các người uống nước ngọt có ga.”
Mẹ Hứa không yên tâm: “Nước có ga uống sẽ ợ hơi, Thanh Như có thể uống sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Thanh Như không thích nước ngọt, chỉ có ngày lễ tết mới uống để tăng không khí.
Hiện tại trong bụng có đứa nhỏ, suy nghĩ cho con, tất nhiên có thể không uống liền không uống.
“Mọi người uống đi, con không uống đâu.”
“Vậy con uống canh gà.” Mẹ Hứa nói xong liền đưa cho Tiêu Thanh Như một chén canh.
Mặc dù gà nhà nuôi không béo tốt, nhưng thịt hầm ra rất thơm.
Trên mặt canh có một tầng mỡ vàng, thoạt nhìn rất đẹp.
Lúc đầu Tiêu Thanh Như còn lo lắng uống sẽ khó chịu buồn nôn, nhưng không ngờ cô có thể uống được.
Hứa Mục Chu vẫn luôn nhìn cô, anh chuẩn bị sẵn khăn giấy.
Thấy Tiêu Thanh Như uống xong nửa chén canh cũng không nhổ ra, trái tim dần bình tĩnh lại.
Nhìn dáng vẻ cô trong giai đoạn chịu tội có vẻ đã kết thúc.
Anh đưa cho Tiêu Thanh Như một cái đùi gà: “Em ăn nhiều vào.”
Trong nhà còn có người lớn, Tiêu Thanh Như sao có thể không biết xấu hổ ăn đùi gà?
Nhìn thấy tâm tư của cô, giây tiếp theo mẹ Hứa liền gắp một cái đùi gà cho Hứa Mục Chu: “Đùi gà đều cho người trẻ tuổi ăn, bọn mẹ lớn rồi, không nhai được.”
Do đó, Tiêu Thanh Như không còn băn khoăn nữa.
Cô múc cho mỗi người lớn một muỗng canh gà: “Thịt gà rất thơm, có lẽ để nguội sẽ không ngon nữa, chúng ta ăn nhiều vào một chút.”
“Để bọn mẹ làm, con chăm sóc cho mình là được.”
“Vâng.” Tiêu Thanh Như ngồi xuống, trong chén có nhiều thêm một miếng cá không xương.
Cô không nhịn được mỉm cười, chồng mình thật chu đáo!