Tiêu Thanh Như gật đầu, không gạt Hứa Mục Chu: “Muốn, nhưng hiện tại em không thích hợp khiêu vũ, không thể cạnh tranh với người trẻ tuổi.”
“Không đến đoàn văn công, chúng ta có thể suy nghĩ cái khác.”
Tiêu Thanh Như đột nhiên hứng thú, gấp gáp hỏi Hứa Mục Chu: “Suy nghĩ gì thế?”
“Có phải ở Cảng Thành có đoàn vũ đạo đúng không?”
Tiêu Thanh Như thích nghe đài, đọc báo nên cũng biết một chút về tình hình bên phía Cảng Thành.
Cô không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn cho em đến Cảng Thành? Cái này rất khó, phải làm thủ tục mới được.”
“Đó không phải là vấn đề, em không muốn dựa vào quan hệ của gia đình, vậy đến Cảng Thành phát triển cũng rất tốt.”
Tiêu Thanh Như từ chối: “Em cảm thấy ở Kinh Thị rất tốt, so với khiêu vũ, em muốn người một nhà chúng ta ở bên nhau.”
Hứa Mục Chu vuốt ve bụng cô: “Em đi đâu, anh và con sẽ ở đó, người một nhà chúng ta mãi mãi bên nhau.”
“Con đường này không thể thực hiện được, em phải nghĩ cách khác.”
Hứa Mục Chu cẩn thận xem xét: “Trước kia Kinh Thị có học viện vũ đạo, chỉ là bây giờ không có, nếu không với thiên phú của em, chỉ cần học hai năm, sau này có thể ra ngoài dạy học sinh.”
“Cái này đáng tin cậy hơn Cảng Thành.”
“Em thật không muốn đến Cảng Thành à?”
“Không muốn.” Lý tưởng quan trọng, nhưng người nhà mãi mãi đứng đầu trong lòng Tiêu Thanh Như.
Hơn nữa cô có thể tiến vào đoàn múa không cũng là một vấn đề, Tiêu Thanh Như cảm thấy không cần thiết lăn lộn đến đó một chuyến.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu chờ đứa bé được sinh ra, học viện vũ đạo tiếp tục mở cửa lại thì tốt rồi.
Năm nay cô hai mươi ba tuổi, không còn nhiều thời gian đẹp nữa.
Hứa Mục Chu ôm chặt Tiêu Thanh Như, im lặng tiếp sức cho cô.
Sau khi nói chuyện với nhau, Tiêu Thanh Như chợt có ý tưởng: “Anh nói xem, chờ sinh con xong em tìm một trường học làm giáo viên có được không?”
Hứa Mục Thu ủng hộ vô điều kiện: “Nghe nói thành tích lúc em đi học rất tốt, làm giáo viên chắc chắn không thành vấn đề.”
Tiêu Thanh Như đắc ý nâng cằm lên: “Tất nhiên thành tích của em không có gì để nói, hàng năm em đều nhận được giấy khen đó.”
Hứa Mục Chu bật cười trước dáng vẻ của cô: “Vậy chờ con ra đời, anh ở nhà chăm con, em ra ngoài đi làm.”
“Được, quyết định vậy đi.”
Tiêu Thanh Như đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà năm đó cô không từ bỏ việc học.
Hiện tại cô còn có thể dựa vào tri thức tìm một con đường khác.
Mặc dù để vào trường làm giáo viên không dễ như vậy, nhưng Tiêu Thanh Như đã tìm được hướng đi của cuộc đời mình, không còn mê mang như trước đây.
“Em đi gọi điện thoại đã.”
Hứa Mục Chu khó hiểu: “Gọi điện thoại cho ai?”
“Để cha mẹ em gửi sách giáo khoa trước kia tới Kinh Thị, chuẩn bị sớm, đến lúc đó là có thể lập tức tham gia khảo thí.”
Vào trường học làm giáo viên, kỳ thi tuyển chọn là cửa ải đầu tiên.
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị trước.
Ở trong thành phố tìm việc không dễ dàng, Tiêu Thanh Như hạ quyết tâm một lần phải thành công!
*
Biết sau này Tiêu Thanh Như muốn trở thành giáo viên, mọi người trong nhà rất ủng hộ.
Đều nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, người có văn hóa không nhiều lắm, không nên chỉ ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, trông con.
Nếu vậy không phải phá hủy phần tử trí thức sao?
Mẹ Hứa vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Cha mẹ không thể giúp con trong chuyện công việc, nhưng chuyện trông con con không cần lo lắng.”
Tiêu Thanh Như cười nói: “Hứa Mục Chu nói anh ấy sẽ phụ trách việc chăm con.”
“Cũng đúng, người ta thường nói cách bối thân[1], mẹ cũng lo lắng mình sẽ chiều hư cháu, để nó chăm sóc, cha mẹ ở bên cạnh giúp đỡ.”
[1] Cách bối thân: có nghĩa là ông bà có tuổi cùng với cháu trai, cháu gái tình cảm rất tốt
Cách bối thân: có nghĩa là ông bà có tuổi cùng với cháu trai, cháu gái tình cảm rất tốt
“Nói thì nói vậy, nhưng chúng con cũng chưa có kinh nghiệm, đến lúc đó chắc chắn còn phải nhờ mẹ giúp đỡ nhiều.”
“Từ từ sẽ có kinh nghiệm, mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là Mục Chu, cho nên cũng phải chăm sóc cháu.”
Mẹ Hứa không phản đối con trai mình ở nhà trông con, có chút việc làm, trạng thái tinh thần sẽ càng tốt.
Hơn nữa, cha mẹ tự mình nuôi con lớn và chuyện ông bà nội nuôi cháu lớn là khác nhau.
Nếu vợ chồng son đã bàn bạc kỹ, mẹ Hứa cảm thấy mình chỉ cần nghe bọn họ sắp xếp là được.
Qua hơn phân nửa tháng, Tiêu Thanh Như nhận được thư từ Tây Bắc liền bắt đầu chuẩn bị.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Viện biết kế hoạch của cô, liền tốn ba tháng viết toàn bộ giáo án đưa cho Tiêu Thanh Như.
Bên trong có rất nhiều kinh nghiệm dạy học, những chỗ quan trọng đều được đánh dấu rõ ràng.
Phần tâm ý này khiến Tiêu Thanh Như rất cảm động.
Mọi người đều ủng hộ cô, nếu cô không nỗ lực thì không thể nói nổi.
Lúc này bụng cô đã rất lớn, mỗi lần Hứa Mục Chu nhìn thấy đều cảm thấy hoảng sợ.
Đặc biệt khi nhớ tới lời nói của mẹ vợ, đứa nhỏ quá lớn khi sinh sẽ chịu tội, Hứa Mục Chu càng lo lắng hơn.
Anh hận không thể chờ đứa bé ra ngoài ngay.